Chương 486: Ăn vạ 7
Bên này bà Từ đang làm kiểm tra sức khỏe, bên kia ông Chu đang cùng anh rể mình là ông Lý cùng nhau đi trở về. Vốn dĩ lúc đầu bởi vì vợ mình giúp em trai, cố ý giới thiệu đối tượng cho Từ Hồng Vĩ, ầm ĩ khó coi, ông Lý đối với vợ chồng cậu em vợ này có mấy phần oán hận.
Sau này cũng truyền đến bọn họ vì tranh chức vị mà giở trò, khiến cho sắc mặt ông Lý càng không dễ nhìn, cũng ít qua lại với cậu em vợ, ông ta càng ra lệnh cưỡng chế vợ mình, không có chuyện gì bớt đến đó, người phụ nữ Khương Hồng kia ngu xuẩn, nếu như bà ta cũng học ngu theo cô ta, cả ngày chỉ nghĩ đến em trai, không nghĩ cho chồng thì cút về nhà.
Sau cùng mới yên tĩnh.
Nhưng dù cho trong lòng có oán hận như thế nào, ít nhiều vẫn có lui tới với cậu em vợ, chỉ là không đến nhà mà thôi, dù sao cũng làm trong ngành, ở giữa vẫn giúp đỡ lẫn nhau, giống như lần này ông ta chủ động tìm đến lão Chu, chính là vì ép buộc Từ Hồng Vĩ, ông ta nói: “Anh nghe nói con gái Từ Hồng Vĩ trở về, còn lái xe của quân đội, em phải nhắc đến chuyện này, đó là xe công, đâu thể để cho người ngoài lái.”
Lão Chu đâu thể không biết anh rể mình nghĩ gì, đây rõ ràng muốn coi ông ta là súng để làm việc, nhưng bọn họ vốn cùng một phe, tuy cấp bậc thấp, nhưng không thể không làm gì.
Dù sao Từ Hồng Vĩ và anh rể ông ta chỉ hơn kém một cấp bậc.
Nếu Từ Hồng Vĩ xuống đài, chưa biết chừng anh rể ông ta lại có cơ hội.
“Anh rể, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ nhắc đến, không biết con nhỏ đó có bằng lái xe không mà dám lái, chuyện này Từ Hồng Vĩ cũng quá không coi ai ra gì rồi, đồ của quân đội đâu phải để cho nhà bọn họ dùng, không có lý nào như vậy.”
“Đúng.”
Hai người đều biết ý tứ đối phương.
Lão Chu: “Anh rể, anh nói xem, con người Từ Hồng Vĩ này cũng kỳ quái, chỉ có một cô con gái, con trai không có, cả ngày làm ra vẻ gì chứ?”
Lão Lý: “Ai mà biết được, không có con trai, ngay cả một người nối dõi tông đường cũng không có, cả ngày còn phấn đấu leo lên, cũng không biết leo lên cao có tác dụng gì! Chẳng phải chỉ nuôi một đứa con gái thôi sao.”
Nói đến chuyện có con trai, hai người này đều có chút vui vẻ cùng chung chí hướng.
Đặc biệt là lão Chu, đã nhiều năm ngóng trông, cuối cùng cũng được đứa con trai như mong muốn, là sự kiêu ngạo lớn nhất của ông ta, cũng nói lên nhà họ Chu bọn họ có người kế nghiệp.
“Đại Bảo nhà em đúng là bé trai, bản lĩnh lên trời xuống đất, khỏe mạnh kháu khỉnh, đứa nhỏ này lớn lên nhất định có tương lai xán lạn, về sau chỉ sợ nhà họ Chu cần đến nó mới có thể phát dương quang đại.”
Lão Lý mỉm cười: “Bé trai chính là tốt như thế.”
Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy hàng xóm tản bộ dưới lầu đều chỉ trỏ bọn họ.
Lão Chu buồn bực, chẳng qua cũng không để trong lòng, ông ta tiếp tục nói: “Em cũng đã gặp qua nhiều bé trai khác, mấy đứa khá hơn cũng bệnh tật suốt, nhưng con trai em không giống thế, đứa nhỏ này…”
“Cậu Chu, cậu đừng khoác lác nữa, cậu nhanh về nhà xem đi, con cậu gặp rắc rối rồi.” Một bà cụ thật sự không nhịn được nói.
“Thằng nhóc nhà cậu đúng là đầu sỏ gây họa.”
“Cái gì!” Lão Chu sửng sốt.
Vừa hay lúc này chính ủy trở về, nhìn thấy lão Chu, thật sự giận không có chỗ phát tiết: “Chu Hưng Nghiệp, nhà các ông giỏi thật đấy, không biết đạo lý làm người còn dám đến nhà người khác như thổ phỉ, cướp đồ của người ta không thành còn dám đánh người, sao lại mặt dày như thế chứ! Bây giờ thì hay rồi, người ta còn đang phải ở trong bệnh viện kiểm tra sức khỏe, tôi nói cho ông biết, tiền thuốc men đều do trong nhà các ông chịu trách nhiệm, tôi cũng không muốn nhìn vợ ông giả bộ bán thảm đâu, trực tiếp trừ vào tiền lương, hơn nữa chuyện này chưa xong đâu, ông cứ chờ kết quả bị xử lý đi!”
Nghe xong những lời này, lão Chu và lão Lý đều sững sờ.
Lão Lý vội vàng kéo chính ủy lại: “Đợi chút, chuyện này là sao? Sao lại ầm ĩ phải xử lý vậy? Đánh người gì chứ?”
Mọi người nhao nhao đến nói.
“Con gái nhà người ta trở về ăn chút thịt, con trai ông tìm đến cửa nói con gái người ta không có quyền ăn thịt, phải để nó ăn.”
“Người ta ôn tồn thì thằng nhóc kia lại chạy đến mắng mụ già chết tiết…”
“Người ta nói đứa nhỏ không nên như vậy, thằng ranh con nhà ông lại ra tay.”
“Mắt cậu em vợ Từ Hồng Vĩ khóc sưng cả lên, nói muốn đòi lẽ phải…”
“Vợ ông ở nhà lại giả chết không ra.”
“Còn nữa, người ta khóa cửa đi bệnh viện, con trai ông còn đạp cửa nhà người ta, hùng hổ đòi ăn thịt…”
Nghe đến đó, chính ủy không vui: “Cái gì, chúng tôi đi rồi nó còn đến đạp cửa hả?”