Chương 492: Lại bị đánh
Từ Toa gật đầu thuận theo lời bà ta nói, hoàn toàn không để bà ta có cơ hội nói thêm gì: “Đúng, tôi trách bác! Tôi chưa bao giờ gặp ai ra vẻ người tốt như bác, tôi vẫn còn nhớ chuyện lúc đó đấy! Sao? Giờ bác lại muốn đến ăn hiếp tôi hả? Lúc trước do tôi còn nhỏ, không biết bác mưu mô nên mắc bẫy, khi đó là do tôi ngu. Rõ ràng mình có lý nhưng vẫn bị bác gán cho tiếng xấu. Khi đó tôi không muốn giải thích là vì do tôi còn nhỏ, không biết vạch trần bộ mặt thật của bác. Bây giờ tôi không sợ đâu, bà tôi ở đây rồi! Bác đừng hòng tính kế hãm hại tôi!”
Cô cắn môi nói tiếp: “Tôi không biết rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với bác, hay là mẹ tôi khi còn sống đã đắc tội với bác mà khiến bác phải âm mưu như thế. Bác là người lớn, bác không biết xấu hổ à?”
Chị cả Chu bị một màn chất vấn liên hoàn như pháo nổ của Từ Toa làm cho đớ người. Bà ta không rõ Từ Toa có chuyện gì, sao lại hùng hổ nói ào ào như vậy. Nhưng rồi bà ta nhanh chóng nói: “Đứa nhỏ này, sao cháu lại trách oan bác thế chứ...”
“Tôi không hề trách oan bác, mắt của mọi người sáng lắm! Những việc khi đó bác đã làm gọi là phải trái đấy. Rõ ràng là bác thiếu đạo đức nhưng lại đổ tội lên đầu tôi? Bác có dám chắc bác với em dâu tốt của bác không nói xấu tôi không? Đứa cháu ngoan của nhà bác còn dám bắt nạt bà tôi à? Bác nhìn vết thương của bà ấy đi, sao mấy người còn không biết xấu hổ vậy hả? Làm người thì đừng có như thế!”
Bà Từ kéo Từ Toa lại, nói: “Toa Toa, cháu đừng kích động, chúng ta kệ đi, dù sao đây cũng là người nhà của anh em tốt của ba cháu...”
Bà Từ vô cùng dịu dàng: “Chúng ta không vui thì cũng đừng ầm ĩ quá, nếu không ba cháu sẽ khó làm...”
Từ Toa căm tức: “Là do ba cháu quá nể tình đồng đội nên mới bị người ta tính kế hết lần này đến lần khác.”
“Con nhỏ chết tiệt, mày nói cái gì đó?”
Từ Toa: “Cô không nghe thấy tôi nói gì ư? Lẽ nào tôi nói sao? Nếu như cái thằng bé ngỗ nghịch, xui xẻo nhà cô không ức hiếp người, bà tôi có thể vào viện được không? Là do ba tôi nể tình đồng đội nên mới không tính sổ với mấy người. Vậy mà cô vẫn còn mặt mũi đến đây chất vấn chúng tôi. Đừng tưởng cô dẫn theo chị chồng là tôi sẽ sợ, lẽ nào bà ta lại muốn dùng thân phận vợ của lãnh đạo để chèn ép người khác ư?”
Đôi khi cãi nhau chính là như vậy, miệng ai nhanh hơn, người đó sẽ giáng đòn phủ đầu trước và dường như sẽ trở nên có lý hơn. Mặc dù không phải thế, nhưng Từ Toa không hề cho bọn họ cơ hội để nói, hoàn toàn tỏ ra mình là một cô gái nhỏ bướng bỉnh bị oan ức: “Mấy người lo mà dạy dỗ con mình cho tốt đi, nếu không sau này lớn lên sẽ làm tội phạm đấy...”
“Cái đồ hèn hạ, tao tát vỡ mồm mày!”
Khương Hồng lập tức nhào lên, chị cả Chu cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vội vàng định ngăn Khương Hồng lại nhưng không biết sao Từ Toa lại cấu vào eo bà ta, bà ta né tránh lại đụng vào bà Từ, bà Từ đột nhiên “bay” đi. Gần như cả người bà cụ đều đổ nhào về phía trước rồi đụng vào tường.
“Bà ơi!!!”
Từ Toa hai mắt đỏ hoe la lên: “Hai người đánh bà tôi! Bác sĩ, bác sĩ...”
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, bác sĩ vội vàng la lớn: “Những người khác đi ra đi.”
Tiếp sau đó liền kiểm tra cho bà Từ, Từ Toa đứng ở cửa không nói một lời, đột nhiên cô giơ tay lên tát chị cả Chu một bạt tai, hung hăng: “Sao bác ác vậy!”
“Làm cái gì...”
Khương Hồng định can ngăn, Từ Toa đạp một chân đến, giơ tay lên lại tát cho bà ta một cái. Thực sự cô thấy đám người này phiền muốn chết, hiện tại không còn nể nang tí gì nữa.
“Hai người cút đi!”
“Mày...”
“Sao thế?” Giang Phong đi ra ngoài chuẩn bị một bát hoa quả dầm, không ngờ lại thấy bên này đã loạn hết lên, anh vội tiến lên phía trước: “Toa Toa, sao thế?”
Không biết có phải nhìn thấy Giang Phong, có người che chở hay không mà Từ Toa đột nhiên òa khóc, nước mắt rơi lã chã: “Bà của em bị bọn họ đánh...”
Vậy mới nói, nói chuyện là một loại nghệ thuật. Từ Toa có xem màn biểu diễn lần trước của cậu, lần này cũng đã học theo.
Giang Phong: “Không sao, đừng khóc, có anh đây. Để anh đi xem thử, bà sẽ không sao đâu.”
Anh nhìn hai người phụ nữ, lạnh lùng và đanh thép: “Mời hai cô đi cho, tôi tin là dù bà có tỉnh lại, chắc chắn cũng không muốn gặp mấy người.”
Khương Hồng: “Cậu nói chuyện kiểu gì vậy!”
“Cô đừng có ý kiến người ta nữa, mau đi đi, đâu ra cái kiểu này vậy chứ!” Người đàn ông nằm cùng phòng bệnh không chịu nổi, nói: “Mấy người ăn hiếp người quá đáng!”
Một số người đứng vây quanh xem gật đầu nói: “Thực sự quá đáng lắm!”