Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 494 - Chương 494. Gọi Lại

Chương 494. Gọi lại Chương 494. Gọi lại

Chương 494: Gọi lại

Dù là ông Lý hay ông Chu thì cũng không ngờ vợ mình nhân lúc mình không để ý đã gây chuyện, tuy nói đây là hành động của người nhà nhưng hành động của người nhà cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm của bọn họ, chuyện này đã gây ra sự cố ngoài ý muốn rất lớn. Một là cấp bậc của Từ Hồng Vĩ rất cao, mà ông Lý hay ông Chu cũng không phải người không có tiếng tăm gì. Hai là ảnh hưởng quá tệ. Nếu nói ra thì tất cả mọi người đều sẽ hô đánh.

Mà vì tiết kiệm tiền, Chu Hưng Nghiệp cũng đã ngầm thừa nhận hành vi Khương Hồng đi đòi tiền chị cả Chu, chị cả Chu chắc chắn không thể đưa. Dây dưa qua lại, chuyện này chẳng có kết quả gì mà cả hai nhà lại đánh nhau chí chóe. Có thể đoán được rằng chỉ riêng với chuyện này lần, dù là ông Lý hay ông Chu thì con đường thăng tiến sau này đều sẽ rất khó khăn.

Đôi khi không quản được chuyện nhà sẽ gây ra họa lớn. Kết quả giải quyết việc này không tính là nhanh nhưng kết quả giải quyết cũng được xem là nằm ngoài dự đoán của Từ Toa. Ông Lý và ông Chu đều nộp đơn xin chuyển ngành. Cuối cùng mỗi nhà phải bồi thường hai trăm tệ. Bởi vì số tiền bồi thường 400 tệ này, chị em nhà họ Chu đã cạch mặt nhau.

Từ Toa: Không ngờ tiền lại có thể thay đổi được tình thương em trai.

Vậy là tình thương em trai không hẳn không thể thay đổi được, còn phải xem là có chạm đến giới hạn không thể chạm hay không nữa. Con số 200 này hẳn là cọng cỏ cuối cùng đè nén chị cả Chu nhỉ? Nhưng Từ Toa không cảm thấy việc bọn họ chuyển ngành là điều đáng tiếc, đây là lựa chọn cá nhân, với lại, khi bọn họ hãm hại cha cô để thăng chức cũng đâu có hạ thủ lưu tình đâu.

Ngoài ra, cuối cùng cũng đã đá bay kẻ xấu đi rồi. Từ Toa cảm thấy như bây giờ rất tốt. Thật ra bọn họ cũng đâu có thiệt thòi gì, theo như cấp bậc của bọn họ, nếu chuyển ngành cũng sẽ không đến những đơn vị quá tệ. Vậy nên, Từ Toa sẽ không cảm thấy áy náy.

Còn về bà Từ, ở bệnh viện được nửa tháng, nghĩ đi nghĩ lại, bà cụ thấy cũng nên về rồi. Khi bọn họ đi, nhẩm tính thời gian đi đi về về tầm mười ngày, nhưng không ngờ lại đi lâu đến thế này. Có điều bà Từ khác hẳn so với lúc đến, đừng thấy bà cụ chỉ nằm viện có nửa tháng, nhưng trong nửa tháng này, không chỉ được chăm sóc ở bệnh viện mà bọn họ còn dựa theo chỉ dẫn của bác sĩ để nấu đồ bổ.

Khi bà Từ đến, sắc mặt bà ấy xám xịt, nhưng khi về, thần sắc lại tốt lên rất nhiều, da dẻ hồng hào, còn về sức khỏe được săn sóc với không được săn sóc chắc chắn sẽ khác nhau. Cả người bà ấy trông như một bà lão phúc hậu vậy. Không chỉ thần sắc của bà Từ tốt, cả Từ Hồng Vĩ và Từ Sơn cũng vậy. Gần như ngày nào Giang Phong cũng hầm canh, bọn họ cũng được uống cùng nên sức khỏe không hề tệ, ngay cả những người cùng phòng bệnh cũng được thơm lây.

Bà Từ xuất viện, những người ở giường đối diện với bà là những người tiếc nuối nhất. Bà Từ đã làm xong thủ tục xuất viện, đồ đạc cũng đã sắp xếp rồi, đang định đi thì thấy bác sĩ Trì đến, anh ta thấy Giang Phong thì giơ tay chào anh rồi nói: “Giang Phong, cậu đến đây một lát, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Giang Phong quay đầu: “Mọi người ra ngoài lên xe đợi cháu nhé.”

Tuy anh ở đây không nói nhiều nhưng mọi việc trong ngoài đều do anh lo liệu, Từ Hồng Vĩ phải đi làm, không thể chia sẻ gánh nặng được, vị trí càng cao thì trách nhiệm càng lớn. Từ Sơn có thể chăm sóc người khác nhưng suy cho cùng là do ít ra ngoài nên có rất nhiều việc không quen làm. Tất cả vẫn là nhờ hết vào Giang Phong.

Bọn họ không biết, nhưng bao nhiêu người ở bệnh viện và khu tập thể đều cảm thán Từ Hồng Vĩ tìm con rể giỏi. Ngoại hình đẹp trai thì thôi đi, lại còn thông minh, giỏi giang, chịu chi. Có ai từng thấy chưa kết hôn, chỉ mới đính hôn mà lại sẵn sàng chi nhiều tiền cho bà của vị hôn thê thế này không? Họ chưa thấy bao giờ. Hằng ngày nếu không phải là canh cá thì là canh gà, chân giò cũng có nữa. Điều đó rất rõ ràng.

Cũng có những bà cô khá nhiều chuyện, hỏi han về Giang Phong, nghe nói nhà anh không còn ai, anh là bác sĩ, không có chỗ nào để tiêu tiền, tiền lương bao năm nay không tiêu thì giữ đó làm gì. Thế là họ càng ngưỡng mộ hơn. Nhìn người ta xem, sao có thể gặp được một người đàn ông tốt như thế này!

Bác sĩ Trì và những người khác là những người không quan tâm chuyện trên trời dưới đất mà cũng đã nghe được những lời này, có điều anh ta tìm Giang Phong không phải để hỏi mấy cái này.

Cả hai người đi đến phòng làm việc của bác sĩ Trì, Giang Phong ngồi xuống: “Bác sĩ Trì, có chuyện gì không?”

Bình Luận (0)
Comment