Chương 496: Chuyện nấu ăn
Đối với chuyện này, Từ Hồng Vĩ đã đặc biệt nhắc nhở Từ Toa, trong lòng cô rất yên tâm, Từ Toa nói: “Bà ngoại à, bà đừng lo lắng, nói thuyên chuyển công tác cũng không nhanh như vậy, theo như ba con nói, nếu bọn họ thuyên chuyển công tác cũng phải đợi đến cuối năm. Theo lý thuyết mà nói thì hắn là không có khả năng chuyển đến Ủy ban Cách mạng, chắc chắn phải tìm cách đi cửa sau. Cuối năm có thể xác định xuống là đã khá lắm rồi. Hơn nữa ông ta ở bên này nhậm chức nhiều năm như vậy, bỗng bị thuyên chuyển công tác cũng không dễ gì mà dung nhập vào đoàn thể. Hơn nữa với cái tính nết của Khương Hồng không bị liên lụy đã là tốt lắm rồi. Cháu thấy nếu ông ta muốn hoàn toàn đứng vững gót chân, ít nhất cũng phải mất một hai năm. Đợi ông ta đứng vững gót chân, lại còn để cho ông ta có thể tìm được tay chân bên này để sai khiến, e là còn phải tốn không ít thời gian, tính đi tính lại, ít nhất cũng phải đến ba năm đó? Không nói đến lúc ấy ông ta còn nhớ hay không chuyện xảy ra trong lúc ăn tết, cho dù là nhớ rõ. Sao mà biết cái chỗ tốt trong lòng ông ta lúc ấy vẫn còn tốt đâu? Bà thấy cháu nói đúng không? Hơn nữa, chỉ mình ông ta là biết cố gắng, ba cháu thì không biết sao? Cho dù ông ta có đến gây sự, cũng phải hiểu được một điều là ba cháu không dễ chọc.”
Từ Toa phân tích đạo lý rõ ràng, đã an ủi được một phần nào nỗi lo trong lòng bà Từ, bà cười tủm tỉm: “Cháu nói cũng có chút đạo lý.”
Từ Toa cười toe: “Không phải có chút đạo lý, là rất có đạo lý.”
Cô khoác tay bà Từ, miệng an ủi: “Bà yên tâm đi, thật sự sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Bà Từ gật gù: “Cháu nói có lý.”
Tuy rằng lúc ban đầu có chút lo lắng, nhưng mà sau khi nghe Từ Toa phân tích một tràng như vậy, bà cụ cũng cảm thấy dường như đúng là như vậy.
Bà Từ lại hỏi con trai: “Đại Sơn Tử, sao con không nói gì?”
Từ Sơn vuốt mặt mũi, cảm khái: “Ra ngoài lâu như vậy, con có chút nhớ vợ và con gái con ở nhà. Mẹ xem ngày thường đi ra đi vào nhìn thấy Nữu Tể, con chẳng cảm thấy gì, nhưng mà lần này đột nhiên một khoảng thời gian không nhìn thấy con bé, con lại có chút nhớ nó.”
Nhắc tới cháu nội, trong lòng bà Từ cũng có chút nhớ con bé, bà lẩm bẩm nói: “Không biết nó ở nhà có nhớ chúng ta hay không.”
Từ Toa đắc ý vô cùng: “Cháu không biết con bé có nhớ hai người hay không, nhưng mà cháu biết nó chắc chắn nhớ cháu.”
Lời này nói ra cũng không phải là giả, cho dù cô bé không nhớ cô thì cũng nhớ đồ ăn ngon của cô.
Nữu Tể khá là tham ăn, đây chính là hằng đẳng thức không hề khiến người ta phải đặt nghi vấn.
“Vậy nó chắc chắn cũng mong bà.” Bà Từ khẳng định nói: “Lúc bà ở nhà, nó còn có thể ăn được bánh quy.”
Từ Sơn: “… Chả có nhẽ con đây là người không quan trọng nhất à?”
Từ Toa cười hì hì: “Theo lý luận mà nói, đúng là như vậy, nhưng là cậu có thể tự an ủi, nói con bé vẫn rất để ý ba mình.”
Từ Sơn: “…”
Có lẽ là do biểu cảm khổ sở hài hước của Từ Sơn, mà tất cả mọi người đều bật cười.
Bà Từ cười đủ rồi, nhìn về phía Giang Phong, nói: “Lần này đi xa đã khiến cháu phải chịu nhiều thiệt thòi rồi.”
Trong khoảng thời gian bà ấy ở trong bệnh viện này, cơm nước gần như đều là do Giang Phong lo liệu, bà ấy biết, Từ Toa nhà bọn họ không biết làm những cái đó. Điều này chẳng thể trách người khác, là bọn họ sai. Thật ra Từ Toa vẫn rất thích làm mấy việc đó, nhưng mà gần đây bà ấy không nỡ để Từ Toa làm việc nhà, thứ hai cũng là bà ấy thấy lúc nấu ăn Từ Toa bỏ quá nhiều dầu muối, cho nên luôn luôn canh chừng cô, không cho cô nấu, cứ thế, thời gian lâu dần, ngay cả Từ Toa cũng cảm thấy mình không biết nấu ăn.
Chính bà Từ cũng không cảm thấy to tát, nhưng mà đến lúc có chuyện nhìn thấy tất cả đều là một tay Giang Phong lo liệu, bà ấy vẫn có chút ngượng ngùng.
“Sang thu là hai đứa làm đám cưới rồi, từ giờ đến lúc về nhà, Toa Toa ít nhiều cũng học được một ít món ăn đơn giản.”
Tuy bà ấy vẫn quen gọi Từ Toa bằng “Hổ Nữu Nhi”, nhưng mà sau khi Từ Toa đính hôn xong, bà ấy ít gọi cô như vậy hơn, phong tục của nơi này là hễ đính hôn thì coi như là người trưởng thành. Mà bà Từ cảm thấy, nếu trưởng thành, thì không được gọi bằng tên ở nhà. Cái tên Hổ Nữu Nhi này nghe rất trẻ con. Bây giờ bà ấy cũng học mấy người Từ Hồng Vĩ, Từ Sơn, gọi Từ Toa là “Toa Toa”, ngược lại gọi nhiều rồi sẽ thành quen thôi.
“Toa Toa đi theo bà học, bà dạy cháu.” Bà Từ đánh nhịp.
Nhưng lúc này Giang Phong lại lắc đầu, anh nói: “Cháu thấy không cần đâu bà.”
Anh vô cùng bình tĩnh mà nói: “Cháu thấy, thật ra trong nhà cũng không cần hai người đều phải biết nấu cơm, cháu cũng rất thích nấu nướng, hơn thật ra cháu rất vui khi người khác thích ăn đồ ăn cháu nấu. Những việc nhỏ thế này để cháu làm là được.”
Từ Toa gật đầu: “Đúng thế, cháu thấy Giang Phong rất lợi hại.”
Bà Từ: “…”
Giang Phong có thể nấu cơm với lợi hại có liên quan đến nhau sao?