Chương 518: Quà
Nhưng mà mọi người xem vui thật, ở cổng có một nhóm người cho dù không tham gia thì cũng phải xem náo nhiệt. Khiến cho ở bên này lít nha lít nhít người.
Từ Toa: “Là do Giang Phong sắp xếp.”
Cô nói: “Nhưng mà em thích lắm.”
“Ui chao, mấy đứa nhỏ này thật sự gắng sức biểu diễn.”
Một cô gái trong đó biết chuyện một chút, nói khẽ: “Có thể không gắng sức được à? Em trai của tôi cũng ở bên đó, mấy hôm này đều không thấy người, nó bảo là mình phải kiếm lương thực về cho nhà, đoán chừng chính là làm cái này.”
“Cháu của tôi cũng ở trong đó, cũng nói như thế, chuyện này làm cho nó đắc ý lắm…”
“Lợi hại lợi hại!”
Các nữ đồng chí đều tụ tập bên chỗ Từ Toa, có đố kỵ, có ngưỡng mộ, cũng có niềm vui của việc xem náo nhiệt. Nam đồng chí thì ở bên phía Giang Phong, trong thời gian các bạn nhỏ nghỉ biểu diễn, thì mấy chàng trai này còn tụ tập lại cùng hát bài “Đông phương hồng”.
Điều này làm mấy bà cô trong thôn bắt đầu ba la bô lô xem còn ai độc thân nữa, trông có sức sống, vậy thì đáng để giới thiệu cho con gái nhà mình. Hôn lễ của Giang Phong và Từ Toa thật sự làm náo nhiệt như hội làng, đến giữa trưa mọi người đều ngồi vào chỗ, mấy bạn nhỏ lúc nãy đi nghỉ ngơi giờ lại xuất hiện, mỗi đứa nâng một đóa hoa nhỏ lại bắt đầu hát.
Nói thật, hoàn toàn chẳng có giai điệu gì cả nhưng không hề ảnh hưởng đến chuyện bọn nhỏ ca hát rất cảm động.
“Mấy đứa nhỏ này không ăn cơm à!”
“Cẩu Tử, qua bên này ăn cơm đi con.”
Bọn nhỏ lần lượt lắc đầu, vẫn hăng hái hát như cũ.
Mấy người lớn này đều kinh ngạc, mấy con khỉ nhỏ này thế mà lại không ăn cơm?
Phải biết rằng, đồ ăn hôm nay có hai món thịt đó, vậy mà mấy đứa nhỏ này lại không bị lay động?
Một bàn có sáu món, hai món mặn, ba món chay, một món gỏi, sắp xếp rất tốt. Bọn trẻ này đều rất kiên định, phụ huynh cũng ngại đi qua kéo con đến ăn cơm, trong lòng mắng bọn trẻ khờ còn mình thì tham gia vào đội quân điên cuồng cướp thức ăn. Mà bọn nhỏ hát một lúc lâu lại biểu diễn vài tiết mục nữa, lúc này mới lôi kéo nhau đi qua sân nhà bên cạnh, ở đây có hai bàn nhỏ cho bọn chúng.
Không cần tranh với người lớn, thậm chí không cần tranh với các bạn nhỏ, mỗi đứa một phần, đều là của bọn chúng hết.
Có vài người khá quan tâm đến bọn trẻ đã nhìn thấy, đi đến liếc một cái thì thấy bọn trẻ bên này mỗi đứa một ly không biết uống cái gì, mỗi đứa uống một bình, trong đĩa nhỏ có thịt có trứng, chẳng kém gì so với bọn họ thậm chí còn tốt hơn. Chẳng trách mặc kệ những thứ kia.
Bọn nhỏ ăn đến no căng, Từ Lập đi lại nói: “Lâm Châu, Lâm Châu.”
Lâm Châu vội vàng giơ tay: “Em đây.”
Từ Lập: “Em sắp xếp cho mấy đứa xếp hàng, mỗi đứa nhận một phần, nhận xong xuôi rồi thì mấy đứa qua đây cùng chụp chung một tấm ảnh nhé.”
Bọn trẻ nghe thấy thế, lập tức ríu rít, theo sự lo liệu của Lâm Châu, mọi người xếp hàng suôn sẻ, có nhiều phụ huynh trông thấy thì mừng rỡ không thôi. Những phụ huynh mà có mấy đứa trẻ trong nhóm đó đều xúc động, luôn cảm thấy con cái nhà mình là con khỉ nhỏ chẳng hiểu chuyện gì cả, bây giờ mới biết, hóa ra con mình cũng có lúc quy củ như thế.
Lâm Châu đứng ở trước cái rương, một đứa trẻ đi qua thì phát một cái, cậu bé nói: “Mấy cái này đều là phần thưởng cho phần biểu diễn của mọi người hôm nay, tất cả chúng ta đều rất giỏi.”
Bởi vì câu nói này mà mấy đứa nhỏ, mắt đứa nào đứa nấy cũng sáng ngời.
Cũng chẳng cần ai nói mà mấy đứa trẻ này chẳng có đứa nào mở túi ra cả, đều đang xách túi giấy không lớn, ngoan ngoãn đứng bên cạnh, vừa phát xong Từ Lập đi qua:
“Các bạn nhỏ đứng cùng nhau đi, ai cao thì đứng phía sau, ai thấp thì đứng trước, bây giờ chụp chung một tấm hình nhé.”
Bọn nhỏ líu ríu đứng xong, Từ Lập la lớn: “Một hai ba, răng rắc!”
Một tiếng động nhỏ, cảnh tượng đã được chụp lại.
“Mọi người cùng ra cửa nào, lại bù cho các em một tấm nữa, đi đi đi!”
Bọn nhỏ chụp liên tiếp hai tấm, Từ Lập xua tay: “Được rồi nhé, các bạn giải tán đi.”
Bọn trẻ gào lên một tiếng, có đứa chạy về nhà, có đứa đưa túi qua chỗ ba mẹ của mình, làm mấy vị phụ huynh đều khá kinh ngạc, con nhà mình hiểu chuyện như thế hả?
Có người hiếu kỳ hỏi con khỉ nhỏ nhà mình: “Sao con không mở ra xem thế?”
Cậu nhóc nói nhỏ: “Trước đó Lâm Châu đã dặn dò tụi con, cầm túi xong thì đừng có mở ra để tránh bị người ta nhìn chằm chằm vào cướp đi mất. Tốt nhất là đưa cho phụ huynh, như vậy thì người ta sẽ không cướp được. Bọn con biểu diễn tiết mục có thưởng nhưng cũng có người không biểu diễn tiết mục thì không có thưởng. Bọn con tập luyện vất vả như thế, biểu diễn vất vả như thế, nhận được món quà nhỏ cảm ơn là điều xứng đáng nhưng nếu như bị người ta cướp đi, không phải là quá đáng thương à?”