Chương 526: Bốn năm sau
Anh dở khóc dở cười: “Sao em lại chui vào trong đó?”
Từ Toa: “Em đang tìm đồ, em nhớ là mình có lấy khăn tắm ra nhưng lại không thấy đâu.”
Giang Phong: “À, cái đó để bên gian nhà phía đông đó.”
Anh kéo thiếu nữ bực bội ở trong tủ ra, nói: “Do anh không tốt, anh xếp hết những đồ thường dùng sang bên đó, ngược lại lại khiến em tốn công tìm rồi. Sau này em tìm gì thì cứ bảo anh.”
Từ Toa vẫn bày ra bộ dạng biếng nhác, bám dính lên người anh, nói: “Anh như này sẽ chiều hư em mất thôi.”
Giang Phong: “Có mỗi chuyện cỏn con này mà cũng chiều hư được sao? Làm gì đến nỗi đó chứ. Với lại, anh rất vui lòng được phục vụ em. Nếu em không cho anh làm việc, anh còn thấy trống vắng nữa kìa.”
Từ Tòa phì cười, nói: “Mồm mép quá.”
Giang Phong cười nói: “Anh nói thật mà.”
Anh nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của Từ Toa và nói: “Được phục vụ tiểu tiên nữ là niềm vinh hạnh của anh.”
Từ Toa vui vẻ nói với anh: “Anh là nhất.”
Giang Phong cười thật tươi.
Tâm trạng của cả Giang Phong lẫn Từ Toa đều rất tốt. Thật ra không ai mà không thích nghe lời ngon tiếng ngọt cả, dù những lời ấy có hơi sến súa nhưng có người nói những lời mật ngọt với mình thì sẽ vui hơn mà.
“Em tìm khăn tắm làm gì?”
Từ Toa: “Em rảnh quá không có việc gì làm nên muốn tìm khăn tắm để tối còn dùng.”
Giang Phong nhướng mày.
Từ Toa lập tức đỏ mặt, cô đánh anh: “Anh không được nghĩ bậy, em không có ý gì cả.” Cô không hề nghĩ bậy bạ gì, chỉ là nghĩ gì nói đó mà thôi.
Giang Phong kéo dài ngữ điệu: “....Ừ...”
Từ Toa lại đánh anh: “Không được, không được.”
Giang Phong bật cười, dõng dạc nói: “Tuân lệnh.”
Từ Toa bĩu môi, vội đổi chủ đề.
Từ Toa: “Lát nữa bọn mình làm gì đây?”
Giang Phong nghĩ ngợi: “Hai người à... Bọn mình đánh bài không?”
Từ Toa lập tức gật đầu: “Được được được, nhưng có hai người thì ít quá.”
Giang Phong: “Ừ, nhưng anh không muốn có người khác ở đây, anh chỉ muốn ở với em thôi.”
Từ Toa im lặng một lát rồi rón rén nói: “Trùng hợp thế, em cũng vậy.”
Cả hai nhìn nhau cười, Từ Toa lập tức nói: “Hai người sẽ có kiểu chơi của hai người, bọn mình chơi bài tấn hoặc chơi bài câu cá cũng được.”
Giang Phong: “Được, chơi!”
Anh lấy ra hai bộ bài tây, thuần thục xáo bài, nói: “Câu cá đi, chúng ta chơi hai bộ.”
Từ Toa lập tức nhìn Giang Phong dè chừng, vô cùng nghiêm túc: “Nếu anh dám đếm bài thì em sẽ không khách sáo với anh đâu.”
Giang Phong cười sảng khoái, nói: “Anh không cố ý.”
Từ Toa: “Vô tình cũng không được.”
Từ Toa từng nghe nói năm ấy Giang Phong học vượt cấp vô cùng xuất sắc, cô không bận tâm lắm. Bởi vì khi ở bên nhau, cô cảm thấy đầu óc anh không mấy nhanh nhẹn. Nhưng sau khi đính hôn, Từ Toa mới biết chuyện anh có IQ cao không phải là bịa đặt, thông qua một việc nhỏ như đánh bài cũng có thể thấy được điều đó. Khi đón Tết, nhà cô cùng nhau chơi bài, Giang Phong liên tục thắng khiến mọi người rất bực mình.
Từ Toa trừng mắt nhìn Giang Phong: “Không được giở trò.”
Giang Phong giơ một tay lên, nghiêm túc thề thốt: “Được.”
Từ Toa bật cười rồi nói: “Cũng không được cố ý thua.”
Giang Phong giở khóc giở cười, nói: “Yêu cầu của em cao quá nhỉ, thế này không được, thế kia cũng không xong.”
Từ Toa hất cằm nói: “Anh có ý kiến gì không?”
Cô giơ tay để lên mặt, tỏ ra hung hăng như thể sắp đánh nhau: “Nếu anh không đồng ý, em sẽ không khách khí với anh đâu, cẩn thận ‘hoa cốt miên chưởng’[2] của em!”
[2] là một chưởng pháp trong truyện Kim Dung.
Giang Phong bật cười: “Ái chà, sợ quá.”
Từ Toa véo má Giang Phong, nhõng nhẽo: “Anh có sợ không? Em lợi hại lắm đấy!”
Giang Phong trong nháy mắt đã đè ngược cô, anh hướng ánh mắt nhìn xuống cô, giọng điệu nham hiểm, cười gian ác: “Chao ôi, em luyện tập cả ngày nhưng nhìn vẫn yếu quá nhỉ.”
Từ Toa: “!!!”
Cô trợn mắt, nghiến răng, tức giận nói: “Anh khinh thường em?”
Giang Phong khiêu khích: “Vậy em đánh thắng anh đi.”
Ý chí chiến đấu của Từ Toa bùng cháy, lập tức bóp chặt vai anh: “Xem sự lợi hại của em đây...”
Giang Phong đột nhiên cúi đầu hôn cô.
Từ Toa: “Á, Giang Phong, đồ khốn nạn!”
Giang Phong cười càng thêm đắc ý: “Em đánh không lại thì giận à?”
Từ Toa ôm miệng, làu bàu: “Rõ ràng là anh ăn gian!”
Giang Phong lại cúi đầu hôn thêm một cái rồi nói: “Cái này mà là ăn gian thì anh cứ ăn gian đấy, em làm gì được anh?”
Mặt mày Từ Toa đỏ gay, nhìn anh chằm chằm, đột nhiên cô kéo cổ anh, “Coi thường em này...”
Cô lật người.
Giang Phong bật cười, cam tâm tình nguyện... chịu thua.
Từ Toa rất nhanh giành được thế chủ động, đầu tóc cô rối bù, nhưng hai mắt vẫn sáng ngời, giọng điệu hung hăng: “Hai chúng ta, ai là lão đại?”
Giang Phong nhếch miệng, dịu dàng nói: “Em!”
….
4 năm sau.
Cuộc sống là như vậy, hết ngày này đến ngày khác trôi qua nhanh vô cùng. Có câu nói gì ấy nhỉ, thời gian tựa như nắm cát không cầm chặt được... Tuy kỳ lạ nhưng quả thật là vậy. Trong chớp mắt, Từ Toa đã kết hôn được 4 năm rồi. Từ Toa từ một cô gái 19 tuổi trở thành một cô gái 22 tuổi, nếu hiện giờ cô đang học đại học, e rằng cũng chỉ là bộ dạng của một cô sinh viên mới tốt nghiệp mà thôi. Thế nhưng bây giờ, cô đã là mẹ của hai đứa con rồi.