Chương 528: Đám nhóc ầm ĩ 2
Tuy Từ Toa cho rằng thai long phụng thì tốt hơn, nhưng trong mắt mọi người, Từ Toa sinh được 2 cậu con trai mới là điều tốt nhất. Người trong thôn thích con trai hơn. Cũng đừng nói là người trong thôn, ngay cả người thành phố cũng vậy, có thêm mấy chục năm nữa cũng vậy, không nói gần như tất cả nhưng đa phần mọi người vẫn muốn có con trai hơn. Vậy nên mọi người cảm thấy Từ Toa rất hạnh phúc.
Chỉ là thỉnh thoảng tính tò mò quá lớn cũng không phải chuyện tốt lành gì. Hai đứa nhỏ này có vẻ ngoài rất đẹp, gần như vừa đẻ ra đã thừa hưởng những ưu điểm của ba mẹ, trắng trẻo, mắt to, lông mi dài, là kiểu em bé mũm mĩm đáng yêu, ai nhìn cũng thích mê.
Nhưng mà hai đứa nó lại quá dễ khóc, hễ không vừa ý là khóc và khóc. Đắp chăn không kỹ là khóc, bú sữa trễ cũng khóc, tè ra tã lót cũng khóc, không chịu bế bọn chúng đi chơi cũng khóc, tối đến tỉnh giấc không có ai vỗ về cũng khóc! Chỉ là những người đến chơi thôi cũng cảm nhận được nỗi khổ của vợ chồng Giang Phong – Từ Toa.
Trong thôn có rất nhiều trẻ nhỏ nhưng bọn họ chưa thấy đứa nhỏ nào biết quấy như vậy. Càng đáng sợ hơn là khóc cũng phải có đôi có cặp. Anh khóc thì em cũng mếu máo. Em khóc thì anh cũng bắt chước khóc theo.
Không hiểu sao hai đứa nó có thể “song ca” như vậy nữa. Hai đứa nhỏ được bồi bổ rất tốt, khỏe khoắn cứng cáp, khóc rất to tiếng, cứ như thế, người dân trong làng cũng thấy đau đầu. Lớn hơn tí nữa, hai đứa nó lại bày thêm nhiều trò hơn.
Ngay cả Cổ Đại Mai là người được thôn công nhận là có sức chiến đấu siêu mạnh cũng bị hai đứa nhóc bứt tóc và gọi lớn. Nói theo Cổ Đại Mai thì tuy chúng nhỏ nhưng có võ, suýt nữa cô ta bị bứt đến hói đầu. Đúng là chỉ nghe kể thôi cũng đủ cảm nhận được nỗi khổ của Cổ Đại Mai.
Chính vì Từ Toa quá vất vả nên cô mới kiên quyết học, không phải là cô ném con cho Giang Phong và gia đình, mà là cô có chuyện quan trọng. Cô phải học, cô yêu học.
Từ Toa đã ở cữ 45 ngày. Ai bảo cô sinh hai đứa, sức khỏe giảm sút rất nhiều nên tất nhiên phải chăm sóc sức khỏe thật tốt. Lúc cô ở cữ, mọi người vì muốn để cô được nghỉ ngơi nên đã không để em bé quá ảnh hưởng đến cô. Thế nhưng, Từ Toa cũng không phải người điếc, người mù, tất nhiên là thấy hết hai đứa nhỏ đã quấy phá mọi người như thế nào.
Vừa hết ở cữ được vài ngày, Từ Toa đã tuyên bố mình muốn học. Mà vì Giang Phong cũng biết được việc kỳ thi Đại Học sẽ được phục hồi vào năm 1977 nhờ vào một số bài báo đến từ Thượng Hải, nên anh đã rất ủng hộ với yêu cầu của Từ Toa. Thật ra anh thấy đáng ra nên học sớm hơn kìa, bởi vì anh cũng phát hiện ra Từ Toa học rất tệ.
Nhưng ai bảo lúc đó Từ Toa lại mang thai chứ. Không thể ép một thai phụ học được, đúng không? Vậy thì còn gì là tình người nữa? Thế nên, Giang Phong cũng rất tán thành việc Từ Toa kết thúc ở cữ đã tính đến chuyện học hành, anh cho rằng: “Không nhất định phải thi đậu đại học cho bằng được, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân. Nhưng trải nghiệm kiểu này là điều rất hiếm có, hơn nữa dù là học cái gì thì kiến thức đó cũng thuộc về mình, em thấy đúng không?”
Nội tâm của Từ Toa: Không.
Nhưng ngoài mặt cô lại nói: “Đúng.”
Nói chung, không bắt cô chăm con thì cô sẽ cam tâm tình nguyện học.
Cứ như vậy, Từ Toa đã bắt đầu học từ giữa tháng 10 năm ngoái, bây giờ cô đã học được tròn một năm rồi. Phải nói là Từ Toa thấy con người Giang Phong rất thích hợp làm giáo viên, bởi vì anh khá lợi hại, anh đi làm ở trạm xá nhưng vẫn có thể chăm con, còn có thể nấu cơm, chăm sóc gia đình, ngoài ra còn có thể dành thời gian để kèm cô học nữa. Bạn nói xem, con người này phải có sức lực dồi dào đến mức nào đây?
Từ Toa tệ nhất là môn toán nhưng Giang Phong đã dạy cho cô rất nhiều thứ. Từ Toa cho rằng quãng thời gian sắp thi Đại Học này là thời khắc cô có kiến thức uyên bác nhất trong cuộc đời mình và là khoảnh khắc sáng lạn nổi bật nhất. Có điều có đậu được không lại là một chuyện khác. Từ Toa thầm nghĩ e là không được.
Mặc dù cô cảm thấy đây đã là trạng thái uyên bác nhất của mình, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu, cô không có cửa so với những học bá, học thần chính hiệu. Chuyện học ấy, phải đến khi bạn gặp được người giỏi bạn mới biết, không phải cứ chăm chỉ là có thể sánh ngang với người ta đâu. Có thể 100 phần chăm chỉ mà bạn bỏ ra cũng không có ích bằng 1 phần của họ, ai bảo đầu óc vốn dĩ là một thứ không giống nhau chứ.
Tiếng bước chân chạy “bình bịch” vọng đến khiến Từ Toa đang mơ màng chợt hoàn hồn, cô vội cúi đầu giả vờ học.