Chương 53: Thiên vị
Từ Toa mới mười sáu tuổi, tất nhiên là chẳng có chút nhẫn nại nào, lúc đầu thì ra vẻ thích thú nhưng lâu dần thì lại chán nản.
Ngược lại là bà Từ vẫn đang dạy bảo Cổ Đại Mai: “Con nhìn con xem, chỉ có chút chuyện nhỏ như thế cũng khóc thành dáng vẻ này, thật đúng là không có định lực gì hết, người không biết còn tưởng bà già này là mẹ chồng ác độc, không phải khoe đâu, mấy bà mẹ chồng trong thôn này, mẹ xem như là quá tốt rồi, nếu như gặp phải đứa con dâu kiểu này, người ta đã đánh nhừ tử rồi.”
Cổ Đại Mai cạo cháy khét dưới đáy nồi, không nói gì.
Mặc dù mẹ chồng cô ta là kẻ hai mặt, nhưng lời này không giả.
Tuy mẹ chồng quá bạch liên hoa, dẫn đến thanh danh của đứa con dâu là cô ta hơi kém một ít, nhưng Cổ Đại Mai biết rõ thanh danh không thể làm cơm để ăn, hu hu, chỗ cháy khét dưới đáy nồi cơm cũng ngon như thế, thanh danh là cái quái gì chứ.
“Mẹ, mẹ nói rất đúng.”
Bà Từ liếc nhìn thoáng qua cô ta: “Haizz.”
Bà nói tiếp: “Con nhìn mắt con khóc giống như con thỏ nhỏ rồi, buổi chiều cũng đừng làm việc nữa.”
Cổ Đại Mai sững sờ, sau đó là hoảng hốt, không làm thì đồng nghĩa với không có công điểm, một ngày của cô ta là bảy công điểm đấy, nửa ngày chính là 3.5
Bà Từ không đợi cô ta lên tiếng đã nói: “Con đã hứa với Hổ Nữu Nhi sẽ dọn dẹp nhà cửa, còn không nhanh làm xong? Sao nào, định cứ thế cầm đồ của cháu gái mẹ hả?”
Nhắc đến chuyện này, Cổ Đại Mai lẩm bẩm: “Buổi trưa và tối con sẽ làm…”
Dưới ánh mắt của bà Từ, cô ta cắn môi, nhịn đau nói: “Vậy được rồi, chiều nay con không đi làm, ở nhà làm cho xong việc.”
Nhất định không thể chậm trễ công việc ngày mai được.
Nhất định không được.
Đây chính là bảy công điểm đấy.
Bảy công điểm.
Buổi chiều Cổ Đại Mai không đi làm, nhưng lại nhìn chằm chằm chồng mình, nghiêm túc dặn: “Buổi chiều anh không được lười biếng đâu đấy.”
Từ Sơn: “… Ừ.”
Mụ vợ nhẫn tâm.
Bà Từ: “Những bát đĩa cũ này, con cất hết đi, cất đến chỗ hầm ngầm, nhà ta đổi sang bộ mới.”
Vợ chồng Từ Sơn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mẹ, bà Từ nói lời thấm thía: “Con bé muốn dùng mới, vậy thì đổi đi, dù sao cũng đã mua rồi, chẳng qua đây đều là do Hổ Nữu Nhi mua, hai đứa làm trưởng bối phải biết tốt xấu cho mẹ, nếu thấy có ai bắt nạt Hổ Nữu Nhi, phải xông lên trước, nếu để cho mẹ biết hai đứa ăn cây táo rào cây sung thì….”
Bà Từ cười một tiếng làm cho Từ Sơn và Cổ Đại Mai giật mình, lập tức xua tay: “Chuyện này đương nhiên không có khả năng rồi.”
Bọn họ nhát như thế, đâu có chuyện ăn cây táo rào cây sung.
Cổ Đại Mai ai oán nói: “Mẹ à, mẹ nói những lời này cũng quá xem thường con rồi, con còn có thể cho người ta chiếm hời ư? Chỉ cần là người nhà ta, ai muốn chiếm hời cũng không được.”
Từ Sơn: “Đúng thế, vợ con keo kiệt như thế, con kiến bò vào nhà người khác còn mất một tí thịt, nhưng động đến thứ mà Hổ Nữu Nhi tiêu tiền, cô ấy nhất định xông lên phía trước, quyết không để cho bất kỳ ai cưỡi lên đầu, ị lên đầu Hổ Nữu Nhi.”
Bà Từ im lặng: “…”
Lúc này Từ Toa quay đầu sâu xa nói: “Đi ị là cái quỷ gì?”
Từ Sơn rất chân chó: “Chính là thiên vị cháu.”
Bà Từ: “Sao Hổ Nữu Nhi còn chưa đi nằm nghỉ một lát, đi một chuyến đến công xã cũng rất mệt…”
Còn chưa nói xong đã nghe bên ngoài có tiếng gọi điên cuồng.
“Á…”
Tay bà cụ run lên, thiếu chút nữa làm rơi bát cơm.
“Ôi trời ơi, có chuyện gì thế?”
Từ Sơn nhanh chóng nhảy xuống đất nói: “Để con đi xem thế nào.”
Lúc nói xong người đã chạy đến cửa chính, lúc này vài người khác trong nhà cũng đi ra, Từ Sơn đưa tay cản lại, quay đầu cho một ánh mắt.
Mấy đồng chí nữ phanh gấp, từng người rướn cổ nhìn xa, chỉ thấy cách đó không xa, hai mẹ con Hồ Hạnh Hoa đang đối đầu với con chó Đại Hoàng nhà lão Hoàng.
Người một bên, chó một bên.
Tiếng thét chói tai kia chính là của thím Hồ.
Người nhà họ Từ: “…”
Từ Toa gãi đầu, buồn bực nói: “Người trong thôn này sao nhất định phải cùng một con chó đối đầu?”
Đại Hoàng: “Gâu gâu gâu!”
Vì sao chứ, cuộc sống của chó gian nan quá...
….
“Con chó chết tiệt này, mày cút ngay cho tao.”
“Gâu gâu gâu ẳng.”
“Mày có tin là tao trộn ít thuốc chuột bả chết mày không?”
“Gâu gâu gâu ẳng.”
Hồ Hạnh Hoa và Đại Hoàng đứng đối diện “cãi nhau”, tao nói một câu mày sủa một câu, rất phối hợp.
Cả người nhà họ Từ đều ghé vào hàng rào tre hứng thú nhìn.
Cổ Đại Mai tấm tắc nhỏ giọng khinh thường: “Thật là, một cô gái lớn vậy rồi còn cãi nhau với chó, tiền đồ này của cô ta...”
Từ Toa yên lặng nhìn mặt mợ mình, trong lòng nghĩ một người đánh nhau với chó có mặt mũi để châm chọc một người cãi nhau với chó sao? Đúng là đi 100 bước cười người 50 bước. Ánh mắt Từ Toa hiện lên vẻ quả nhiên, nhưng mà Cổ Đại Mai này thần kinh thô, vốn không thể hiểu được.