Chương 544: Thi đại học 4
Những người này đều liều mạng đòi thi đại học, mà cháu rể của nhà bà cụ lại trực tiếp vào làm giáo viên của những người này sao?
Ông trời ơi, đã xảy ra chuyện vi diệu gì thế này?
Đi được nửa đường, bà cụ vẫn còn khó tin: “Cháu nói thật sao?”
Giang Phong gật đầu.
Cũng may, suy cho cùng bà Từ cũng là người từng trải, thật lâu sau, bà cụ bảo: “Được, cháu bàn bạc với Toa Toa đi, bà dẫn tụi nhỏ đi dạo…”
Giang Phong: “Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta về nhà đi.”
Gương mặt của hai đứa nghịch ngợm nhà anh đều đã đỏ lên, nhưng tụi nhỏ cũng không biết trời nóng hay lạnh, chỉ cần có thể ra ngoài đều rất vui.
Bà Từ: “Vậy bà dẫn tụi nhỏ về bên bà ăn bánh ngọt.”
Vẫn nên để không gian này cho hai vợ chồng son.
Giang Phong: “Cũng được.”
Thực ra Giang Phong cũng không ngờ, lá thư khẩn cấp này lại là do giáo viên của anh gửi tới, đương nhiên, giáo viên này cũng không phải là người đã rời đi lúc đầu đó của anh, mà là một giáo viên khác. Năm đó giáo viên này cũng vì điều kiện gia đình khá tốt, nên bị chút liên lụy.
Thực ra với loại chuyện này, cũng không phải mỗi một giáo viên đều nhất định bị điều xuống cơ sở rèn luyện. Nhưng tuổi tác này của bọn họ, vào thời đại đó, những người có thể đi học, trên cơ bản đều có điều kiện gia đình rất tốt, nếu như là gia đình nghèo khó, mấy đời bần nông, ăn no mặc ấm đều là vấn đề, làm sao có khả năng có cơ hội đi học.
Cho nên cuối cùng người bị điều xuống cơ sở rèn luyện cũng rất nhiều.
Chuyện này hoàn toàn là vì gia cảnh của bọn họ quá tốt, khó tránh khỏi còn có một vài người có bối cảnh du học.
Nhưng cũng là vì trước đó biết được một chút tin tức, lại thêm bạn tốt của mình rời đi rất quả quyết, nên giáo viên đó cũng nhanh chóng sắp xếp đường lui cho mình, cho nên cuộc sống của ông ấy cũng không khó khăn.
Lần này ông ấy gửi thư, cũng là để sửa lại án xử sai cho anh.
Thực ra ông ấy cũng biết, năm đó mấy học trò đáng tự hào nhất đó như bọn họ vì người bạn già của mình rời đi, mà đều tự sắp xếp đường lui cho mình, bọn họ đều không ở lại bệnh viện bản địa, thậm chí có một vài người hoàn toàn không theo ngành y. Chuyện này không có cách, về một mức độ nhất định, con người đều gần cát tránh hung.
Nhưng tuy rằng không nhất thiết phải theo ngành y, nhưng ông ấy thân là giáo viên, là người biết rõ trình độ của mấy đứa trẻ này, có lẽ kinh nghiệm thực tế hành nghề của bọn họ ít, không đủ để chống đỡ các ca phẫu thuật lớn, nhưng bọn họ học chắc chắn, nền móng sâu, học cũng tốt.
Chính vì lẽ đó, khi ông ấy vừa về cương vị công tác, đã trực tiếp lần lượt thông qua quan hệ tìm được mấy người này, rồi liên lạc với bọn họ, hy vọng bọn họ có thể tới đại học làm giáo viên.
Dù sao, thời đại bây giờ quá cầu hiền như khát nước.
Kinh nghiệm thực tế của bọn họ không đủ, để có thể làm được một bác sĩ còn phải học còn rất nhiều, nhưng nếu như bọn họ tới đại học làm giáo viên, với trình độ đó cũng không thành vấn đề chút nào. Thậm chí, bọn họ tới làm giáo viên, lại tiếp xúc với một vài thứ liên quan tới y học này, sẽ lại càng tiến bộ nhanh hơn.
Có lẽ cuối cùng, bọn họ còn trở thành một bác sĩ tốt.
Chính vì xuất phát từ những nguyên nhân này, cho nên Giang Phong cũng được liên lạc, hơn nữa, anh là người đầu tiên được liên lạc. Bởi vì anh đủ trẻ trung, hơn nữa vẫn luôn làm bác sĩ thôn, so với một vài đồng môn đi trên con đường lý thuyết, thì chắc chắn kinh nghiệm của anh nhiều hơn.
Giang Phong về nhà, nhìn thấy Từ Toa đang vùi đầu học hành, mái tóc rối loạn giống như ổ gà, cây bút của cô gài bên tai, bấm đầu ngón tay.
Tâm trạng vốn đang ngổn ngang của Giang Phong lập tức yên tĩnh hẳn, anh không nhịn được mà nở nụ cười, nói: “Ôi trời, em đang làm gì vậy? Sao còn bấm đốt ngón tay nữa? Nếu như ngón tay không đủ, có phải em còn muốn cởi cả giày không”
Từ Toa trừng mắt nhìn anh, đáp: “Anh đi chỗ khác đi, đừng ảnh hưởng đến em học hành, còn nữa, cũng không phải đang tính số.”
Nếu như học toán còn cần đến loại phương pháp bấm ngón tay này, vậy Từ Toa cảm thấy mình thật sự không cần đi thi làm gì nữa. Còn không bằng trình độ lớp một tiểu học.
Giang Phong: “Vậy em đang làm gì?”
Từ Toa: “Em đang học thuộc chính trị, không phải em đang áp dụng cách chia đoạn để nhớ sao? Ngón tay này đại diện cho một đoạn này, đây là anh dạy em mà, nếu thực sự không thuộc được, vậy phải liên tưởng thêm một chút. Trong học tập, liên tưởng chính là thứ rất quan trọng. Em chia đoạn này thành một bàn tay, mỗi một đoạn là một ngón tay, thông minh không? Em đã tập thành một thói quen cho mình, những kiến thức này của em đều được lưu trong trí nhớ.”
Giang Phong dựng ngón tay cái: “Không tồi.”