Chương 547: Thi đại học 7
Hai người đang chuẩn bị học, lại nghe bên ngoài truyền tới tiếng cãi nhau, Từ Toa thẩm than thở: “Thật đúng là ông trời không muốn em chăm chỉ học hành rồi.”
Giang Phong: “Em nghiêm túc cho anh, anh ra ngoài xem sao.”
Từ Toa thò đầu ra nhìn, Giang Phong nói: “Anh ra ngoài kiểm tra, nếu có chuyện thú vị sẽ gọi em, phỏng chừng lại là vì chuyện thi đại học đây.”
Từ Toa: “… Ừm.”
Nghĩ ngợi một chút, quả thực gần đây đều là vì chuyện này, nên hứng thú của cô cũng giảm xuống không ít.
Giang Phong ra khỏi cửa, đi chưa bao xa đã nhìn thấy một bà cụ và ba người phụ nữ, bốn đánh hai. Người bọn họ đánh là một người phụ nữ gầy gò và một cô gái trẻ tuổi.
Thật trùng hợp, hai người này, Giang Phong đều biết. Một người là Hồ Hạnh Hoa, người còn lại chính là mợ của cô ta.
Nghĩ năm đó, mợ của Hồ Hạnh Hoa đã từng vì chuyện may khăn lau nhỏ ở xưởng máy mà tới náo loạn ở nhà họ Hồ tại đại đội bọn họ, Giang Phong đã gặp qua là không quên được, anh nhớ rõ người này. Mà một già ba trẻ ra tay lần này, chính là mẹ của Hồ Hạnh Hoa và ba bà chị dâu của cô ta.
Đôi bên đã nhiều năm không qua lại như vậy, Hồ Hạnh Hoa lại trực tiếp quấy rối chuyện làm ăn kiếm tiền của bọn họ, tuy rằng bây giờ trong thôn đã có xưởng đồ hộp, nhưng nhà bọn họ cũng chỉ có một người đi làm, còn không phải những người còn lại không đi hay sao?
Cho nên nhìn thấy Hồ Hạnh Hoa, thật sự là hạn đến nghiến răng ken két, hoàn toàn không cần nói gì cả, cứ xông lên đánh trước đã rồi nói sau!
Phải nói rằng nhà họ Hồ và nhà bọn họ cách không một đoạn khá xa, có thể thấy được những người này đã đánh nhau bao lâu, tình hình dữ dội thế nào. Về phần xung quanh bọn họ, đã sớm có một đám người vây xem náo nhiệt, nếu không phải nhìn thấy bốn bà vợ nhà họ Hồ hoàn toàn không hề chịu thiệt, thì những người khác cũng sẽ đi lên giúp đánh người rồi.
Một người mất lương tâm thiếu đạo đức như Hồ Hạnh Hoa, đừng nói là đồng chí nữ ở thôn bọn họ, mà ngay cả đồng chí nam nhìn thấy cô ta cũng muốn ra tay.
Chặt đứt đường tiền tài của người, giống như giết ba mẹ người, câu nói xưa này bọn họ cũng đã từng nghe hết rồi.
Hồ Hạnh Hoa gào khóc: “Mẹ, mẹ làm gì thế? Con chính là con gái ruột của mẹ đấy.”
“Phi, tao không có đứa con gái độc ác như mày!”
Tuy rằng thím Hồ cũng có suy nghĩ lệch lạc, hơn nữa, bản thân bà ta cũng không may khăn lau nhỏ, nhưng mấy đứa con dâu của bà ta đều đang làm. Cho dù mấy đứa con dâu của bà ta không làm, thì lúc này bà ta cũng phải ra tay với con gái.
Dù sao, Hồ Hạnh Hoa cũng chính là kẻ khiến nhiều người tức giận. Nếu như cô ta không đứng về phía người trong thôn, vậy sau này nhà bọn họ làm sao sống ở trong thôn tiếp được đây?
Bọn họ cũng không chiếm được một chút lý lẽ nào.
Còn nữa, con nhãi chết tiệt nhà bà ta cũng không coi nhà mẹ đẻ như bọn họ ra gì, có chuyện còn có thể tới liên lạc với bà chị dâu không có lương tâm kia của bà ta, vậy mà lại không liên lạc với ba mẹ nhà mình, có thể thấy không đáng tin biết bao nhiêu.
Thím Hồ: “Cả đời tao thật sự đã tạo nghiệp gì mà sinh ra một thứ chó má giống như mày! Tao đẻ mày ra nuôi mày nhiều năm như vậy, ngay cả kết hôn mày cũng muốn tính toán với vợ chồng bọn tao một chút, bao nhiêu năm nay không về nhà, bây giờ lại càng thiếu đạo đức hơn, mày nói đi bọn mày tới đây làm gì? Tới khoe khoang sao, đại đội bọn tao cũng không ai đồng ý đâu.”
Hồ Hạnh Hoa: “Không có! Không phải con tới để đưa đường phát tài cho mọi người hay sao? Nếu như mẹ như vậy, vậy con không nói nữa.”
Thím Hồ chính là mẹ của Hồ Hạnh Hoa, bà ta cười lạnh: “Mày có chuyện tốt biết nghĩ cho mọi người mới lạ, đừng có giả vờ giả vịt, tao đánh chết mày cũng không hết giận, không nói thì không nói, tao còn cầu xin mày chắc?”
Bà ta đi lên lại cho thêm một chổi nữa, Hồ Hạnh Hoa bị đánh đến tóc tai rối bù, khóe miệng xanh tím.
“Mẹ điên rồi!”
“Đúng, tao điên rồi đấy, tao đẻ mày ra còn có thể không điên được à?”
“Cô hai, lần này chị và Hạnh Hoa qua đây chính là vì nghĩ cho các em mà, sao em có thể không hiểu lòng người tốt như vậy? Việc ở xưởng máy, các em còn cần nữa không?” Mợ của Hồ Hạnh Hoa mở miệng.
Hồ Hạnh Hoa lập tức nói: “Mợ, bọn họ đối xử với chúng ta như vậy, không nên cho bọn họ cơ hội phát tài này.”
Hai người còn bắt đầu diễn kịch, khiến mọi người đều sững sờ, ngược lại cũng chần chừ.
Giang Phong lạnh lùng mở miệng: “Việc làm ăn kiếm tiền này vốn là chúng tôi tìm được, là do các người cướp đi mà thôi, bây giờ các người lại có lòng tốt trả về như vậy sao? Chứ không phải các người ở bên đó rước phải phiền phức gì đấy, cho nên mới qua đây tìm người bù đắp? Bằng không, cô còn chịu đòn không đi chắc? Phải biết mẹ cô đón tiếp cô chậm một chút thôi, cô cũng đã tức mình bỏ đi rồi. Đây là còn đánh cô thành đầu heo mà cô còn không đi? Sợ là cô đang yêu cầu chúng tôi đi?”