Chương 550: Thi đỗ 2
Cho dù xuyên không vẫn là sống lại, nhưng chỉ số thông minh thật sự không có khả năng tăng lên chút nào. Tuy rằng ý thức học hành đã trở nên mạnh hơn, nhưng đầu óc con người cũng sẽ không thay đổi.
Trở nên tốt hơn thì có khả năng, nhưng trở nên vô cùng tốt thì không có khả năng.
Cũng giống như chính bản thân Từ Toa đây, cô vì trốn tránh việc chăm con, mới học ngành nghiêm túc một năm, thế nhưng, không thể tránh khỏi vẫn có một vài câu không biết. Nhưng Từ Toa cũng không hiếu chiến. Cô làm những câu hỏi mình biết trước, sau đó lại quay lại từ đầu tìm câu không biết làm. Trên cơ bản, có thể tính bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, có thể viết mấy bước thì viết mấy bước, chắc chắn không bỏ trống bài thi.
Đây là điều mà người đã từng trải qua kỳ thi ở hiện đại đều hiểu được, Từ Toa cũng không ngoại lệ.
Tuy rằng thoạt nhìn thời gian thi rất dài, nhưng trên thực tế cũng không hẳn là vậy, Từ Toa làm xong những câu biết làm, câu không biết làm cũng chỉ nghĩ ngợi một chút rồi viết lên, vậy mà đã hết giờ.
“Được rồi, bỏ bút, phải thu bài rồi.”
Bài thi đầu tiên đã thi xong như vậy.
Từ Toa thu xếp lại đồ đạc, giống như dẫm lên bông vải, vừa ra cửa đã nhìn thấy Giang Phong đứng đợi ở cổng, vậy mà anh lại không rời đi. Từ Toa nhanh chóng chạy qua, gọi: “Giang Phong.”
Giang Phong nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, nhanh chóng đưa cốc giữ nhiệt cho cô, nói: “Nào, uống chút nước nóng giữ ấm đi.”
Từ Toa gật đầu, cúi đầu uống từng hớp nước nhỏ, ngoài miệng còn lẩm bẩm: “Vừa rồi em khẩn trương quá, em cũng không biết mình trả lời được bao nhiêu.”
Giang Phong bật cười, đáp: “Không sao, chỉ cần em cảm thấy câu mình biết chiếm trên sáu mươi phần trăm, vậy hoàn toàn không thành vấn đề. Dù sao thi đại học nhìn thành tích tổng các môn, chứ không phải thành tích môn lẻ. Mà toán đã là một môn em yếu nhất, nếu môn này em có trên sáu mươi phần trăm câu hỏi biết làm, vậy những môn khác còn không nhiều hơn sao? Lúc này, em không thể vì môn đầu tiên chưa làm tốt mà tâm trạng rối loạn, vừa vặn là như vậy, em càng nên tràn đầy tự tin, vì tiếp sau đây em có thể thi tốt hơn.”
Dường như lời nói của Giang Phong có lý, Từ Toa ra sức gật đầu.
Giang Phong: “Còn nữa, năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, thời gian của mọi người đều rất ngắn, cho nên ngoại trừ một vài người đầu óc vô cùng thông minh, vô cùng nhanh ra, thì mọi người đều như nhau. Nhưng người như vậy có được bao nhiêu? Chắc chắn là rất hiếm có. Em nghĩ xem, cũng không phải đại học yêu cầu em tất cả đều phải đạt điểm tuyệt đối mới vào được, đây là một sự so sánh bình đẳng đối mới mọi người. Nếu như em chỉ thi được sáu mươi điểm, nhưng mọi người đều thi được năm mươi, vậy tuy rằng em không đạt điểm tuyệt đối, nhưng không phải vẫn là số một hay sao? Cho nên anh cảm thấy em không cần thiết phải có áp lực lớn như vậy.”
Từ Toa vội vàng gật đầu: “Anh nói rất có lý.”
Những người xung quanh “không cẩn thận” nghe được cũng gật đầu theo, vốn dĩ môn thi đầu tiên là thi toán khiến bọn họ đều bị đả kích, đừng thấy ngày thường bọn họ cũng tính này kia, nhưng cái đó hoàn toàn khác với số học. Mà số học lại không giống như chính trị, bình thường còn thuộc được lời trích. Cho nên gần như đến bảy mươi, tám mươi phần trăm trở lên người đều yếu môn này. Mà môn đầu tiên không thi tốt, là chuyện rất đả kích người ta, nhưng chính vì lời nói của Giang Phong, ngược lại khiến bọn họ nổi lên một chút ý chí chiến đấu.
Lời này không chỉ an ủi Từ Toa, mà cũng an ủi giáp ất bính đinh ở xung quanh.
“Anh trai, anh không tham gia thi đại học sao? “Có người lần đầu gặp mặt đã như thân quen, tới bắt chuyện với Giang Phong.
Giang Phong nở nụ cười, đáp: “Tôi đã sớm tốt nghiệp đại học rồi.”
Vừa nói như vậy, ánh mắt của mọi người có hơi vi diệu: “Đại học Công Nông Binh à…”
Giọng điệu kéo ra thật dài, vài năm trước không có thi đại học, nhưng hễ cứ lên đại học, đều sẽ được giới thiệu tới đại học Công Nông Binh, không có quan hệ bình thường vậy quả thực khỏi cần nghĩ đến. Mà điều này cũng không công băng, cho nên khi mọi người nhắc đến chuyện này, hiển nhiên sẽ mang theo chút ý kiến.
Giang Phong còn chưa nói gì, thì Từ Toa đã không vui khi thấy anh bị người nhìn như vậy, cô lẩm bẩm: “Không phải!”
Vừa nói ra, ngược lại mọi người đều kinh ngạc.
Chu Bảo Ngọc có thế nào cũng đã tới thôn ở vào những năm năm sáu, mươi bảy mươi, tuy rằng không tiếp xúc nhiều với đồng chí nam trong thôn, nhưng vẫn biết, anh ta cười đáp: “Bác sĩ Tiểu Giang đã tốt nghiệp đại học hơn mười năm rồi.”
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.