Chương 554: Chuyển đi 1
“Mẹ kiếp, chuyện này rất hay! Cô ấy keo kiệt cũng vô dụng, quyền lực xuống bếp này đã nằm trong tầm tay mình rồi!”
Từ Toa: “…”
Từ Sơn vô cùng hào hứng, nói: “Ha ha ha!”
Từ Toa: “…”
Được rồi, cậu vui là được.
“À đúng rồi, cháu biết chưa? Hoàng Diệu Thường đã làm chủ nhiệm Hội phụ nữ trong thôn rồi đấy.”
Từ Toa cũng không ngạc nhiên chút nào, nếu không phải cô đột nhiên nhảy vào, thì Hoàng Diệu Thường đã sớm lên chức rồi. Với “năng lực” của nhà họ Hoàng, chắc chắn cũng sẽ tranh thủ cho cô ta, cô nói: “Tốt lắm.”
Từ Toa nghĩ ngợi chút, rồi bổ sung: “Cá tính của cô ta, vẫn khá thích hợp làm nghề này.”
Từ Sơn bĩu môi, đáp: “Vậy cũng không làm tốt bằng cháu đâu.”
Từ Toa: “Cháu cũng không cần, đúng rồi, mấy ngày nay cháu bận thi cử cũng không nghe ngóng được, chức bác sĩ thôn cũng sắp xếp xong người rồi chứ?”
Từ Sơn: “Đã sắp xếp rồi, là một người từ bên công xã tới.”
Anh ta cảm thán: “Vốn dĩ cậu cảm thấy, trong thôn không thể không có cháu, cũng không thể không có Giang Phong, Giang Phong quan trọng biết bao. Cậu ấy chính là một bác sĩ đó. Nhưng bây giờ nhìn mà xem, quả nhiên là ai đi cũng như nhau. Các cháu còn chưa đi, người ta đã sắp xếp xong người rồi.”
Anh ta nhún vai: “Cháu nói nghĩ có thấy lạnh lòng không cơ chứ.”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, đáp: “Cái này thì có gì mà lạnh lòng hả cậu.”
Cô cảm thán: “Bây giờ đến đâu cũng là một cây cải một cái hố, chúng cháu đi rồi, lập tức có người bù vào còn không phải rất bình thường hay sao? Cũng không thể làm chậm trễ công tác bình thường được. Còn nữa, có bao nhiêu người muốn có một công việc mà còn chẳng được nữa kìa. Hiếm có lần này chúng cháu để chừa ra hai vị trí, còn không phải đều nhanh chóng chạy tới sao? Chú chưa thấy Giang Phong làm thủ tục bàn giao đâu, động tác nhanh nhẹn đó, người ta chỉ sợ anh ấy không đi.”
Từ Sơn: “Đồ ngốc mới không đi.”
“Không phải người ta sợ Giang Phong ngốc hay sao?”
Bởi vì cho dù Từ Toa có thi đỗ đại học hay không vẫn sẽ đi, cho nên người trong thôn lại càng thêm vài phần luyến tiếc bọn họ, dù sao, sống ở đây nhiều năm như vậy, mọi người vẫn có chút cảm tình. Hơn nữa, mấy năm này Từ Toa cũng giúp bọn họ không ít.
Lúc này đại đội trưởng đang vui mừng vì bọn họ xây dựng xưởng, Từ Toa vội vàng đi kiểm tra, trên cơ bản không tham gia vào chuyện trong xưởng.
Đương nhiên, cũng không phải nói đám người đại đội trưởng có nhân phẩm kém cỡ nào, mà là nếu như tham gia, thì hiện giờ việc bọn họ bàn giao chỉ sợ chính là một vấn đề lớn. Cũng may bây giờ hoàn toàn không cần bàn giao như vậy nữa, cũng thật sự bớt đi một chuyện.
Bởi vì biết đám người Giang Phong sắp đi, khó tránh khỏi mọi người ít nhiều đều qua đây biếu tặng một ít đồ, khiến cho đồ của đám người Từ Toa càng ngày càng nhiều lên. Nhưng đây là đi đến nơi cách xa xôi nghìn dặm, nên Từ Toa cũng không thể mang theo hết.
Cho nên ngoại trừ đồ ăn hết trong mấy ngày này, còn có một vài thứ giao cho vợ chồng Từ Sơn.
Phải nói bọn họ rời đi, thực ra người buồn nhất không phải ai khác, mà chính là Tiểu Nữu Tể. Cả nhà chị họ sắp đi, bà ngoại cũng sắp đi, ngay cả sư tử nhỏ và hổ nhỏ cũng phải đi cùng. Mà cô bé thì không thể đi theo.
Bạn nói xem Nữu Tể có làm buồn hay không?
Học sinh tiểu học đau đầu nhất trong thiên hạ, chính là cô bé.
Tình cảm giữa Từ Toa và Nữu Tể rất tốt, đừng thấy chị em họ bọn họ chênh nhau nhiều tuổi, nhưng bọn họ đã ở chung với nhau từ khi Nữu Tể hiểu chuyện. Hơn nữa, bọn họ vẫn luôn sáp lại với nhau lén ăn vụng, loại chiến hữu cách mạng này chính là thứ mà người khác không có.
Từ Toa nhìn cô gái nhỏ buồn bã mấy ngày, nói: “Em cũng đừng buồn mà.”
Cô lén lút đưa một túi tiền nhỏ cho Nữu Tể, nói: “Cái này cho em, em giữ lại mà dùng.”
Nữu Tể trừng to mắt, nhanh chóng lắc đầu: “Em không cần đâu!”
Từ Toa: “Em cầm đi, mẹ em kẹt như vậy, còn ba em thì nghèo rớt, em có chút tiền có thể dùng vào thời khắc mấu chốt. Còn nữa, bọn chị cũng chỉ mới chuẩn bị qua đó, cũng không biết tình hình bên đó thế nào. Đợi bọn chị hoàn toàn yên ổn rồi, chị sẽ hỏi thăm chính sách một chút, nếu chính sách cho phép, và em cũng muốn tới, vậy thì chuyển tới bên bọn chị đi học, còn nếu em muốn ở bên cạnh ba mẹ, vậy thì ở lại bên này đi học, những chuyện này đều tùy vào em cả.”
Nữu Tể… sợ ngây người! Thực sự đang sợ ngây người.
Vốn dĩ cô bé còn buồn bã vì chia tay, nhưng không ngờ còn có thể làm như vậy nữa?
Từ Toa lại bảo: “Nhưng chuyện này chắc chắn không phải một hai ngày có thể làm xong, cho dù em muốn tới, cũng phải học xong tiểu học ở bên này đã.”
Nữu Tể: “…” Cô bé rất ngạc nhiên.
“Em, em cũng đi cùng các chị được sao?”