Chương 556: Chuyển đi 3
Từ Toa cũng không biết mọi người đã xem được một chuyện cười lớn, cô lâng lâng, đi vào cửa như thể đạp lên bông, chỉ nhìn thấy hai đứa con đang bi ba bi bô, rõ ràng trẻ con còn chưa biết nói, nhưng mỗi ngày đều i a rất nhiều.
Từ Toa đi lên ôm con mình, vui vẻ bảo: “Huân chương thi đỗ đại học của mẹ có một nửa là của các con! Nếu không phải các con quá nghịch, thì làm sao mẹ có khả năng chăm chỉ học hành được chứ! Không có khả năng, không có khả năng!”
Bà Từ: “…”
Ngược lại, Từ Toa cũng không quan tâm những chuyện này, còn ôm con dán sát vào gương mặt của tụi nhỏ, vui vẻ bảo: “Mẹ vui quá, các con đúng là sao may mắn của mẹ.”
Hai đứa nhỏ ô ô a a, duỗi cánh tay nhỏ nắm tóc của Từ Toa, dùng sức kéo.
Từ Toa: “Á!”
Mái tóc xinh đẹp của cô!
Cô nói, hai đứa trẻ nhà cô đúng là đồ hư hỏng nghịch ngợm! Siêu hư hỏng!
“Mẹ đánh chết hai đứa xấu xa các con!”
Bà Từ nhanh chóng giải thoát bạn nhỏ: “Không phải tụi nhỏ có lòng sao?”
Bạn nhỏ còn tưởng mẹ mình đang chơi với mình, mới nhảy cẫng lên đầy vui vẻ.
Từ Toa tức giận: “Ôi tóc của cháu, xem cháu có không đánh cái mông nhỏ của bọn nó không!”
Tiểu Mộc Mộc và Tiểu Thủy Thủy nghiêng đầu: “A?”
Từ Toa: “Còn dám tỏ vẻ dễ thương! Xem Thiết Sa Chưởng của mẹ đây!”
…
Khi Từ Toa sinh con, rất nhiều người đều cảm thán, nói căn nhà của cô và Giang Phong chắc chắn không đủ dùng.
Tại sao lại nói như vậy?
Bởi vì nhà bọn họ có hai đứa trẻ, tuy rằng còn có nhà cũ, nhưng Giang Phong không nhắc tới, anh em Lâm Châu cũng không chuyển đi. Vậy cũng không tiện cho lắm. Nhưng bọn họ đột nhiên phải chuyển đi, khiến mọi người bất chợt phát hiện ra, nhà của nhà họ Từ thật sự trống trải không ít.
Tuy rằng Giang Phong và Từ Toa không phải người nhà họ Từ, nhưng bởi vì sống chung với nhau, mọi người cũng đã quen tính toán như vậy. Nhà của hai vợ chồng bọn họ để trống, phía bên bà Từ cũng trống!
Nếu nói nhà của vợ chồng Giang Phong chắc chắn sẽ khóa lại, vậy nhà họ Từ còn thừa lại một gian phòng.
Không chỉ như vậy, nhà người khác đều chen chúc với nhau, nhưng một cô bé con Từ Đường nhà bọn họ lại có thể ở riêng một phòng, thật sự khiến các cô gái nhỏ trong thôn ngưỡng mộ muốn chết. Phải nói, người được ngưỡng mộ nhất trong thôn không phải Từ Toa gì đó. Mà chính là cô bé Từ Đường.
Tuy cô bé là một cô gái nhỏ, nhưng nhà cô bé chỉ có một đứa con gái là cô bé, cuộc sống của người ta cũng thật tốt.
Nhưng ngay khi người trong thôn đang bàn luận, vậy mà mọi người lại nhìn thấy hai đứa nhóc choai choai Lâm Châu và Lâm Tiểu Muội lại chuyển đến nhà họ Từ. Các em ở trong gian phòng trước đây của đám người Từ Sơn. Mà Từ Sơn thì lại chuyển đến ở trong phòng của bà Từ.
Còn chưa đợi mọi người hỏi cho ra ngô ra khoai, đã nhìn thấy vợ chồng Hoàng Diệu Thường lại thu dọn đồ đạc cũng chuyển qua nốt.
Người trong thôn: “?”
Hành động này khiến bọn họ không hiểu.
Nhưng lúc này, người trong thôn cũng không chú trọng vào riêng tư gì đó, nếu đã nhìn thấy hiển nhiên phải hỏi.
Vậy hỏi ai?
Hiển nhiên là hỏi bà Từ.
Vợ chồng Giang Phong và Từ Toa giúp chuyển nhà, mà cùng lúc đó, vợ chồng Hoàng Diệu Thường cũng vội chuyển nhà. Người trẻ tuổi đều bận rộn hết, cũng chỉ có bà Từ cả ngày mặc kệ gió mưa đẩy trẻ con ra ngoài là có nhiều thời gian nhất.
Thím cả Hà dụ bà Từ tới nhà mình làm khách, rồi cảm thán nhìn bà Từ, nói: “Hai đứa trẻ này nhà bà, trời lạnh cũng không chịu yên.”
Bà Từ cũng không thích nghe, lập tức đáp: “Sao lại không chịu yên? Tụi nhỏ ngoan lắm, không khóc không làm loạn.”
Thím cả Hà: “…”
Không khóc không làm loạn là vì bà dẫn tụi nó ra ngoài ấy chứ.
Hai đứa nhỏ thích chạy đi chơi, chỉ cần ra ngoài, còn có thể giả bộ làm bé ngoan.
Bà ta nói: “Bà mau nói đi, nhà của cháu gái và cháu rể bà, sao lại cho con gái nhà họ Hoàng qua ở thế?”
Vẫn là hóng hớt khá quan trọng, mấy bà cụ cùng ở đó đều nhao nhao gật đầu, tỏ vẻ khó hiểu.
Bà Từ: “Nhà là của người ta, người ta đương nhiên có thể qua ở rồi.”
“Hả? Nhà bà bán nhà rồi sao?”
Bây giờ cũng có người bán nhà, nhưng rất ít.
Bác cụ Từ lắc đầu: “Không có, ngược lại không phải bán, mà là đổi.”
Mắt thấy mấy bà cụ mang vẻ mặt mơ hồ, bà Từ nói: “Con người Thổ Cẩu Tử này, các bà thấy cậu ta lười biếng, nhưng thực ra đầu óc của người này rất nhanh, học cũng nhanh. Trước đây thi thoảng cậu ta lại đi dạo qua trạm xá, ngược lại cũng biết được không ít thảo dược. Mấy năm này, cậu ta gặp được cũng sẽ hái về nhà phơi nắng, gom dần lại thực ra thật sự cũng không ít đâu. Cậu ta vẫn luôn không bán đi, là vì cảm thấy giá tiền thu được ở bên chúng ta không tốt, nên dự tính có cơ hội sẽ cầm lên chợ ở thành phố bán. Nhìn xem, không phải Giang Phong sắp đi rồi sao? Bản thân cậu ta cũng không chắc cái nào đáng giá, cái nào không đáng giá, nên mới tìm Giang Phong nhờ giúp. Kết quả Giang Phong nhìn thấy rất nhiều thứ tốt hiếm có trong đó. Các bà cũng biết con người Giang Phong này rồi đấy, thằng bé làm nghề này, hiển nhiên là thích những thứ đó, thấy không, lần này nhìn trúng rồi, cũng không biết hai người bàn bạc thế nào mà Giang Phong dùng nhà đổi dược liệu luôn.”