Chương 558: Chuyển đi 5
Trong lúc nhất thời, mọi người lên núi càng ngày càng nhiệt tình. Cũng may đại đội trưởng và mấy ông cụ như Phương Vệ Quốc còn có chút lý trí, kịp thời ngăn cản mọi người lên núi. Đương nhiên cũng là vì bọn họ lên núi, phát hiện ra mình chẳng biết cái gì cả. Quả nhiên, muốn kiếm tiền cũng phải học thêm kỹ thuật.
Đáng tiếc, giáo viên tốt nhất đã sắp đi rồi.
Người bên ngoài loạn như cào cào, ngược lại Giang Phong không quan tâm nhiều như vậy, cùng với năm mới qua đi, bọn họ đã tới năm bảy mươi tám, cũng bước lên chuyến tàu hỏa tới Quảng Châu. Lần này, Từ Hồng Vĩ đặc biệt xin nghỉ, trở về tiễn bọn họ.
Ngoại trừ Từ Hồng Vĩ, còn có cả các cảnh vệ của ông.
Đừng thấy lúc này người ta ăn cơm còn khó khăn, nhưng nếu nói là người xấu, thì vẫn có như cũ. Người buôn lậu cũng vẫn có như xưa. Bọn họ dắt theo hai đứa trẻ, ra ngoài cũng không tiện cho lắm. Cho nên Từ Hồng Vĩ nhất định phải đi cùng.
Ông không yên lòng về con gái và cháu ngoại.
Đừng thấy đám người Từ Toa đã từng ra ngoài, nhưng lần này ra ngoài vẫn vất vả hơn trước kia không ít. Dù sao hai đứa trẻ nhà bọn họ còn quá nhỏ. Tuy rằng hai đứa nhỏ chỉ cần ra ngoài là không khóc ỉ ôi , nhưng lên xe lửa, chuyện cần quan tâm cũng thực sự không ít.
Hơn nữa, tụi nhỏ còn không chịu ngoan ngoãn ở mãi trong toa.
Thật sự cũng may Từ Hồng Vĩ và cảnh vệ viên cũng tới, càng có nhiều người giúp chăm sóc hơn, thi thoảng Từ hồng Vĩ sẽ ôm trẻ con ra ngoài đi dạo một vòng. Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy, đôi mắt của bé con không đủ dùng, trải nhìn phải ngó, trở về phun nước miếng bi ba bi bô, không biết nói gì nữa.
Cũng may có bọn họ, nên Từ Toa mới có thể thoải mái hơn một chút. Khỏi phải nói, chăm con thật vất vả. Ra ngoài, Từ Toa lại cảm thấy càng rõ ràng hơn.
Hơn nữa, còn may mà hai đứa nhỏ đã cai sữa. Nếu còn chưa cai sữa, vậy sẽ chỉ càng thêm mỏi mệt. Sau khi thật sự sinh con, Từ Toa mới cảm giác được làm mẹ không dễ dàng.
Cô cũng được xem là một bà chủ nhàn rỗi, nhưng vẫn rất khổ cực như vậy.
Đặc biệt là khi ra ngoài, thật sự khổ sở gấp nghìn vạn lần.
Cũng may, chuyến đi này vẫn rất thuận lợi, không có bất ngờ cũng không nguy hiểm, bọn họ thuận lợi tới được Quảng Châu.
Bởi vì có mối quan hệ của Từ Hồng Vĩ, nên quân khu đã sắp xếp một chiếc xe bọn họ, Từ Toa ngồi lên xe Jeep, cảm thán: “Thêm vài lần như thế này nữa, con sẽ ngỏm mất.”
Từ Hồng Vĩ: “Sao con lại nói chuyện thô tục như vậy.”
Từ Toa: “Cái này tính là thô tục gì đâu ba, ôi, ba, giao bé cưng cho ba đấy.”
Cô nhét Mộc Mộc vào lòng ba mình, còn mình thì tựa lên vai Giang Phong: “Em chợp mắt một chút.”
Một đường này, vì liên quan đến mở hack, nên cô cũng không dám ngủ nhiều cho lắm, sự vất vả của cô, thật sự không ai hiểu được!
“Trường học còn không xa.”
Từ Toa: “Vậy em vẫn phải nghỉ ngơi một lúc.”
Bọn họ rất nhanh đã tới trường học, giáo viên phụ trách hậu cần đã ở bên này đợi bọn họ. Vừa thấy xe quân khu đến, trong lòng vô cùng sợ hãi, lại nhìn quân hàm của Từ Hồng Vĩ, ông ta sững sờ nửa ngày không mở được miệng.
Lúc này không phải hiện tại, mọi người không quá động chạm vào những thứ này.
Bấy giờ, mọi người rất tôn sùng quân nhân, hiển nhiên cũng biết những quân hàm này, nên làm sao không kinh ngạc được cơ chứ? Dù sao Từ hồng Vĩ trông cũng rất trẻ.
Từ Toa chỉ nhìn tình trạng của giáo viên hậu cần này cũng hiểu, chắc tám phần mình lại cáo mượn oai hùm rồi.
Vẫn là Giang Phong chủ động mở miệng: “Xin chào, tôi là Giang Phong, tới đây để báo cáo.”
Lúc này, giáo viên hậu cần mới phản ứng lại: “Ồ ồ ồ, là cậu hả, một tốp giáo viên các cậu, cậu là người tới cuối cùng đấy, đi, tôi dẫn cậu qua đó.”
Ông ta nhanh chóng đi lấy chìa khóa, dẫn đám người Giang Phong tới bên khu tập thể gia đình.
Tuy rằng Giang Phong tới khá muộn, nhưng bởi vì ký túc xá đã sắp xếp từ trước, ngược lại cũng không tồn tại loại chuyện ai chọn thừa lại gì đó. Mà cho dù là vậy, cũng chỉ có một phòng một phòng khách, không phải nơi to lớn gì.
Cho dù là lúc nào thì nhà cửa cũng đều túng thiếu.
Tuy rằng ngôi nhà trước kia của đám người Từ Toa không lớn, nhưng cũng không phải nhỏ như vậy, trong lúc nhất thời ngược lại mọi người có hơi ngơ ngác.
Từ Hồng Vĩ: “Các con không ở đây được đâu.”
Ông cũng không coi mình thành lãnh đạo gì, mà chỉ là một người cha quan tâm đến nhà của con gái.
Giáo viên hậu cần: “…”
Làm sao đây? Mình nên nói thế nào đây? Phải giải thích với người ta thế nào đây? Chuyện này…. Đầu óc của ông ta như có bão táp.
Từ Toa rất nhanh đã phản ứng lại, nói: “Không sao, bây giờ nhà cửa nào mà không eo hẹp hả ba? Đều như vậy cả thôi ạ. Bọn con cứ tạm thời ứng phó ở lại đây đã, sau khi Giang Phong đi làm, anh hỏi thăm các đồng nghiệp bản địa xem sao, xem gần đây có nhà ai muốn bán nhà không, chúng ta mua một căn nhà là xong.”
Giáo viên hậu cần: “…”
Các cô có cần nói mua nhà như thể đang mua cải trắng không?