Chương 560: Chuyển đi 7
Nhưng, những chuyện này cô không biết, về phần Giang Phong, anh có thể nhìn ra được, nhưng cũng sẽ không chủ động nói với Từ Toa, cần gì cứ phải nhất định vạch trần nhân tính ra với cô Lẽ nào phải nói với Từ Toa, người ta là nể hai gạch bốn sao của ba em, mới khách sáo với em thôi sao?
Thật sự không cần thiết.
Mà Từ Toa cũng không biết những điều này, ở chung với người ta cũng tốt, đặc biệt là mấy bạn học của Giang Phong.
Thực ra Từ Toa và Giang Phong đã quen biết rất nhiều năm rồi, bọn họ cũng kết hôn được vài năm, nhưng nói đến những bạn học này của anh, cô cũng chưa từng gặp một người nào cả. Nhưng chuyện này cũng không bất ngờ gì, vì trong những năm này, ai mà lại không sợ bị liên lụy chứ, không qua lại cũng đều là vì muốn tốt cho bản thân. Bây giờ đã có hai ba người ở bên này, mà cũng có người thì không. Nhưng ngược lại tất cả bọn họ đã nối lại liên lạc.
Giáo viên của Giang Phong là chủ nhiệm khoa, chính ông ấy đã giật dây tìm những sinh viên ngày trước về, mười năm không gặp, nay lại gặp mặt, thật đúng là thổn thức vô hạn.
Ông ấy và bà nhà mình còn đặc biệt tổ chức một buổi liên hoan tại nhà với mọi người.
Ông ấy không ở nhà lầu, mà ở trong nhà dân có khoảnh sân nhỏ, ông cụ thích cuộc sống có thể trồng chút rau ở trong sân và nuôi chó như vậy.
Mọi người đều ngồi trong sân uống trà, mấy người nhà khác thì lại ở trong bếp giúp việc, Giang Phong và Từ Toa qua đây hơi muộn một chút, ai kêu Từ Toa vừa định ra khỏi cửa, Mộc Mộc nhà cô đã phun nước tiểu giải quyết ngay bộ đồ cô định mặc ra ngoài. Thay một bộ quần áo, khó tránh khỏi chậm trễ một chút.
“Giang Phong, các em tới rồi! Thầy mời khách mà còn không biết xấu hổ đến muộn, em cũng giỏi thật!” Người này gọi là đầu to, có cái đầu đen thui rất to, nhưng đại khái những năm này không chịu vất vả gì, ngược lại tính cách rất cởi mở.
Giang Phong nở nụ cười xin lỗi: “Trước khi đi con nhà em lại giở trò.”
Anh nói: “Để em giới thiệu với mọi người, đây là Từ Toa, vợ em, cô ấy học năm nhất học viện Kinh Mậu.”
“Em dâu mau ngồi đi.”
Từ Toa thấy các đồng chí nữ đều không ở đây, thò đầu vào nhìn, chỉ thấy bọn họ đều đang làm việc ở dưới bếp, cô lập tức nổi lên ý chí chiến đấu: “Em đi vào bếp giúp mọi người.”
Giang Phong lập tức ấn vai cô, nói: “Em ngồi đi, để anh đi.”
Trong lúc nói chuyện, anh đã bắt đầu xắn tay áo lên, cười bảo: “Mọi người không biết đâu, bây giờ tay nghề của anh đến ngay cả đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh cũng không so nổi đâu.”
Mọi người phụt một tiếng bật cười.
“Một tên đàn ông như em mà cũng khoe tài nấu nướng ra được, em cũng hay thật, sao trước đây lại không phát hiện ra em là người như vậy nhỉ?” Anh ta như đang cảm thán lại như nhớ lại, bảo: “Năm đó em đi học vừa yên tĩnh và lạnh lùng, bây giờ cũng thay đổi nhiều thật.”
Giang Phong: “Vì em đã kết hôn rồi.”
Anh xoa đầu của Từ Toa, Từ Toa trừng anh, nhưng cuối cùng cũng không phá đám ngay trước mặt bạn học của anh.
Cô nói: “Các anh nói chuyện gì, em vẫn nên đi vào nhà bếp…”
Giang Phong nhanh chóng kéo Từ Toa: “Em thật sự không cần…” Anh dừng một chút, nói: “Vậy anh đi cùng em.”
Từ Toa liếc anh: “Bọn em đều là đồng chí nữ, sao một tên đàn ông như anh lại muốn đi theo?”
Giang Phong đáp một cách đúng lý hợp tình: “Bởi vì tay nghề của anh tốt.”
Anh mỉm cười: “Thầy Tưởng, lát nữa thầy cũng phải nếm thử tay nghề của em đấy, em thật sự không khoác lác đâu.”
Anh lắc cái túi trên tay mình: “Em còn mang cả thịt kho và rượu tới đây.”
Đôi mắt của thầy Tưởng sáng ngời: “Cái khác không nói, nhưng rượu thì đưa cho thầy trước đi.”
Giang Phong: “Vâng!”
Anh lôi hai chai rượu ra, bảo: “Em đặt ở đây nhé.”
Hai chai rượu đều là Mao Đài, nhưng Giang Phong đã xé rách giấy dán xuống, bởi vì đây là đồ Từ Toa lấy từ trong không gian ra.
Anh dẫn Từ Toa vào trong nhà bếp, chào hỏi khách sáo: “Chào cô, chào chị dâu.”
Mấy người này lặng lẽ quan sát Từ Toa một chút, rồi cười đáp.
Từ Toa: “Để em, có gì em có thể làm được không ạ?”
Cô Tưởng còn chưa nói gì, thì Giang Phong đã chủ động đi lên: “Cô, cô và chị dâu ra ngoài ngồi cả đi, nơi này cứ giao lại cho em.”
Cô Tưởng: “?”
Mấy người nhà: “?”
Giang Phong mỉm cười: “Em lợi hại lắm.”
“Không đúng, một mình em nào làm cho xuể? Mọi người cùng làm nhanh hơn, còn nữa, em cứ đi nói chuyện với đám người đầu to đi.”
Giang Phong: “Đã nhiều năm như vậy không ngồi ăn cơm chung, em cũng muốn thể hiện chút tay nghề cho thầy cô và đám người đầu to xem, mọi người cứ để em làm cho. Vừa hay kéo cả con bé này của nhà em ra ngoài luôn đi, bằng không em ấy chỉ rước thêm phiền phức cho em.”