Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 568 - Chương 568. Kinh Doanh 1

Chương 568. Kinh doanh 1 Chương 568. Kinh doanh 1

Chương 568: Kinh doanh 1

Còn nữa, cô không hành động, làm sao lấy những thứ ở thành phố Giang Hải ra một cách danh chính ngôn thuận được? Cô kinh doanh cũng là một cơ hội thay đổi rất tốt.

Nói về trường hợp xấu nhất, cho dù có thất bại cũng không sao, dù sao, cô vẫn có thành phố Giang Hải chống lưng.

Người khác không có “hậu thuẫn” như cô mà còn dám cố gắng. Vậy tại sao cô lại không dám?

Từ Toa kiên trì bảo: “Bà ngoại, cháu làm được.”

Bà Từ mắt thấy sự kiên quyết trong mắt Từ Toa, cũng không khuyên nữa, mà chỉ nói: “Được rồi, chỉ cần cháu vui là được, nhưng cũng phải chú ý thân thể.”

Từ Toa mỉm cười: “Cháu biết rồi ạ.”

Cô quay đầu, gọi: “Giang Phong, Giang Phong…”

Bà Từ nhanh chóng che miệng cô lại, nói: “Bà cô của tôi ơi, cháu đừng đánh thức Mộc Mộc và Thủy Thủy chứ, vất vả lắm hai đứa nhỏ mới chịu ngủ đấy.”

Từ Toa chớp mắt, gật đầu.

Bà Từ thở ra một hơi thật dài, Từ Toa hỏi: “Giang Phong đâu bà?”

“Anh ở đây, anh đi làm canh vịt hầm sâm Mỹ cho em, em uống một bát nhé.”

Từ Toa nắm bàn tay anh, cười bảo: “Em biết anh tốt với em nhất, em thích Giang Phong nhất.”

Giang Phong cũng mỉm cười: “Anh cũng thích em.”

Anh nghiêng đầu: “Bà ngoại, cháu cũng múc một bát cho bà để ở phòng khách, bà đi thử đi.”

Bà Từ cũng không làm phiền bọn họ, đáp: “Được.”

Bà cụ đi rồi, Giang Phong mới kéo ghế ngồi xuống, Từ Toa thuận thế ngồi bên cạnh anh, tuy rằng vẫn là bộ dáng lười biếng như vậy, nhưng giọng điệu lại rất trong trẻo, cô bảo: “Em đã viết một bản kế hoạch, anh xem giúp em đi?”

Tuy Giang Phong cũng không học phương diện này, kinh nghiệm cũng không nhiều bằng cô. Nhưng, Từ Toa vẫn vui vẻ chia sẻ với anh, một người tính ngắn hai người tính dài.

“Em tính mở cửa hàng quần áo sao?”

Giang Phong cúi đầu nhìn, tò mò hỏi, Từ Toa gật đầu: “Ừm, xưởng quần áo.”

Thực ra cô cũng biết, sau bao nhiêu năm, bất động sản chắc chắn vẫn càng đáng giá, nhưng cô lại càng biết, sự phát triển của bất động sản là ở cuối năm chín mươi. Nếu cô muốn dựa vào cái này để kiếm tiền, vậy làm ở đầu năm tám mươi là không thực tế.

Dù sao, ăn mặc ở đi lại. Vấn đề ăn và mặc còn chưa giải quyết xong, tuy rằng cho dù là lúc nào thì bất động sản cũng vẫn rất quan trọng, nhưng kêu người ta lôi ra bao nhiêu để tiền mua nhà, lại hoàn toàn là chuyện không thực tế. Mọi người thiếu nhà sao? Vẫn thiếu, vô cùng thiếu.

Nhưng người mua nhà nhiều không? Người mua được nhà nhiều không?

Chắc chắn rất ít.

Cho nên trong khoảng thời gian này, muốn kiếm tiền thì nhà cửa nhất định không thể xếp hàng đầu. Thậm chí có thể nói là trong khoảng thời gian mấy chục năm này, sẽ không thể đứng đầu.

Dù sao, bây giờ vẫn là thời đại phân chia nhà, thậm chí doanh nghiệp nhà nước cũng không tệ, ngay cả khó khăn của cải cách doanh nghiệp trong nước còn chưa qua đi, bất động sản phất lên lại càng là chuyện của sau này, nhưng quần áo thì khác.

Mà tuy rằng Giang Phong cũng là người có hack. Nhưng anh tiếp xúc là “thành phố Giang Hải im lặng”, cho nên anh có khả năng hoàn toàn không biết gì về việc bất động sản có khả năng tăng lên. Chính bởi vì hoàn toàn không biết gì, nên một người bản xứ này như anh lại cảm thấy kế hoạch hiện tại của Từ Toa tốt hơn.

“Anh cảm thấy không tệ, bây giờ ngoại trừ ăn uống ra, thì mặc là quan trọng nhất. Nếu như em muốn làm xưởng quần áo, vậy đây cũng là một sự lựa chọn rất không tồi. Hơn nữa, em có thể dần dần chuyển đồ từ thành phố Giang Hải ra ngoài, rất nhiều thứ để lại ở nơi đó quả thực rất đáng tiếc.”

Bọn họ đều chưa từng nghĩ tới thứ này có thể tồn tại mãi mãi được hay không, có lẽ là mãi mãi tồn tại, nhưng suy cho cùng cũng có một ngày Từ Toa không còn nữa. Như vậy, cuối cùng những thứ này cũng sẽ biến mất.

Loại lãng phí thực sự này, là điều mà bọn họ đều không muốn nhìn thấy.

Từ Toa: “Em cũng có ý này, thực ra em còn có rất nhiều ý tưởng, nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm để bàn tới, chúng ta chắc chắn phải đi trên con đường bình thường, cứ làm cái quầy chống đỡ trước đi đã.”

Giang Phong gật đầu: “Em nói đúng.”

Từ Toa: “Tuy rằng trường học bọn em có vốn lập nghiệp, nhưng em đã nghĩ rồi, đừng thấy khoản tiền này trông thì nhiều, nhưng thực ra cho dù là ba nghìn tệ cũng không thể chống nổi một nhà xưởng đâu. Cho nên có khả năng trường học cũng không trông mong bọn em có thể làm được gì quá lớn, mà vẫn mong làm đâu chắc đấy hơn. Nếu như bọn họ đã không muốn làm lớn, vậy em sẽ làm lớn.”

Giang Phong nhìn vẻ mặt hào hứng của Từ Toa, khóe miệng hơi nhếch lên.

Đừng thấy Từ Toa luôn mang bộ dáng nhỏ kiêu ngạo và bướng bỉnh, nhưng thực ra thân là chồng của cô, anh biết, thực chất bên trong cô không phải là một người vô cùng tự tin. Tuy rằng không biết tại sao, nhưng Giang Phong vẫn cảm giác được.

Bình Luận (0)
Comment