Chương 57: Thuốc
Từ Toa vén rèm lên, chỉ thấy phòng cô cũng được lót những tấm đá lớn, tuy là lớn nhỏ không đều nhưng mà lại được sắp xếp rất ngay hàng thẳng lối. Trong phòng càng được cẩn thận lau sạch sẽ, quần áo được giặt sạch đều được xếp xong đặt ở đầu giường lò, mà trong phòng tỏa ra mùi lá ngải nồng nặc.
Cổ Đại Mai: “Đợi chiều tối mở cửa sổ thoáng khí là được.”
Lúc này Từ Toa thật sự chân thành muốn giơ ngón tay cái lên: “Mợ, mợ thật sự rất đỉnh đó.”
Ánh mắt khiếp sợ và sùng bái của Từ Toa khiến Cổ Đại Mai càng vui vẻ hơn, cô ta đắc ý: “Nếu đã đồng ý với cháu thì tất nhiên là phải để cháu biết năng lực của mợ rồi.”
Có thực lực.
Thật sự là có thực lực.
Từ Toa khen: “Giỏi quá.”
Trừ từ này Từ Toa đã không biết dùng từ gì khác để miêu tả Cổ Đại Mai nữa.
Cô chỉ ngủ trưa nửa buổi, không biết còn tưởng là cô đã ngủ cả tuần ấy chứ, thật sự rất tài ba.
Cổ Đại Mai: “Hai người đều đã dậy, mợ phải đến phòng mẹ lót đá đã.”
Từ Toa nhìn không được hỏi: “Những đá này?”
Cổ Đại Mai kiêu ngạo nói: “Mợ đến bờ sông bên cạnh núi nhặt.”
Từ Toa mở to mắt: “Mợ tự đi sao?”
Cổ Đại Mai nói như lẽ tất nhiên: “Tất nhiên rồi, tất cả mọi người đều đã làm việc, ai có thể giúp mợ?”
Từ Toa: “...”
Quả nhiên những người dân sống trong thời kỳ gian khổ đều có siêu năng lực.
“Đúng rồi, mợ đi làm việc đã.”
Từ Toa: “Vâng.”
Cổ Đại Mai đột nhiên dừng lại, nghiêm túc nhìn về phía Từ Toa: “Cái khăn quàng cổ kia...”
Từ Toa càng nghiêm túc: “Buổi tối mợ cứ đến chọn.”
Mặt Cổ Đại Mai lập tức rạng rỡ: “Chà, vậy thì tốt quá, vậy mợ đi làm việc đây.”
Cô ta hấp tấp đi làm việc, Từ Toa ẵm cục than nhỏ nói: “Mẹ em đúng là một siêu nhân mà.”
Cô nhóc: “Siêu?”
Từ Toa rất chắc chắn: “Thật sự là siêu nhân.”
Siêu nhân, chắc chắn không giả.
Đợi đến khi bà Từ và Từ Sơn làm việc xong quay về thì suýt nữa tròng mắt cũng rớt ra ngoài rồi. Trên mặt đất trong mấy căn phòng đều được Cổ Đại Mai lót đá, tất nhiên là trong phòng đã ổn, nhà chính vẫn còn hơi thiếu, nhưng mà cũng đã được san phẳng, bước đi hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Phải biết rằng lót được nhiều đá như vậy thì dù có liều mạng từ lúc thức dậy cũng gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành được, nhưng mà Cổ Đại Mai lại làm xong rồi.
Sao lại không khiến cả nhà hoảng sợ được chứ?
Còn cả mấy mạng nhện trong phòng gì gì đó cũng đã được quét sạch vào buổi trưa, nên nhìn tổng thể cả nhà thì thật sự sáng sủa.
Từ Sơn cảm khái: “Ôi trời, lúc con kết hôn cũng chưa thấy sạch sẽ như thế.”
Lời này khiến bà Từ liếc mắt một cái, bình thường ở nhà không cảm thấy gì, hôm nay bỗng nhiên dọn sạch như mới vậy mà lại khiến tâm trạng mọi người tốt lên nhiều. Cơm tối ăn cũng rất vui vẻ, tất nhiên rồi, điều khiến cảm thấy bữa cơm thỏa mãn còn là một tô canh xương củ cải lớn, như vậy đã không còn là cuộc sống nhà nông bình thường, bữa ăn này đã là đỉnh của đỉnh rồi.
Tay nghề của Cổ Đại Mai bình thường, nhưng mà bữa ăn có thịt như vậy đã khiến mọi người trong nhà ăn như hổ đói rồi. Mấy chuyện như ăn uống này, chỉ cần có người tranh giành thì sẽ như đặc biệt trở nên ngon hơn. Từ Toa không tự chủ được ăn quá no, cô xoa xoa bụng, ngồi trên giường lò tiêu thực.
Mà những người trong nhà cũng không ngoại lệ, cô nhóc càng làm quá hơn, học theo dáng vẻ của Từ Toa, ngồi phịch bên cạnh cô.
Bà Từ nói: “Sơn Tử, trưa ngày mai con đi nhặt ít đá, cũng lót thêm vài tấm đá trong đường đi, lúc trời mưa gì đó cũng không lầy lội.”
Khóe mắt Từ Sơn tiu nghỉu, vẻ mặt như ăn phải mướp đắng: “Mẹ, không phải trong sân còn đang nuôi gà sao?”
Bà Từ: “Bảo con lót một con đường, không phải là lót hết cả sân, một người đàn ông cao lớn như con còn làm việc không bằng vợ mình. Con đúng là đồ vô tích sự.”
Bốp bốp bốp, sau mấy phát vỗ, Từ Sơn kêu ái da, nhanh chóng đồng ý: “Được, mai con sẽ đi, mai con sẽ đi vẫn chưa được sao? Mẹ đừng đánh con nữa.”
“À đúng rồi, sắp đến mùa mưa rồi, con kiểm tra mái nhà một chút.”
Từ Sơn khổ sở: “Á.”
Từ Toa lại móc trong túi ra một cái bọc giấy, không đúng, là lục lọi, cuối cùng tìm được thuốc xổ giun, nói: “Sau khi tiêu cơm thì uống thuốc này.”
Cả nhà đều không hiểu nhìn cô, Từ Toa biết thời buổi này không biết những thứ này, cũng may cô cũng đã nghĩ xong lý do, nói: “Lúc cháu ở với cha mẹ trong quân đội, bác sĩ ở đó đã nói là chúng ta ăn uống không hề hợp vệ sinh, tốt nhất một năm nên uống thuốc xổ giun hai lần mới tốt cho sức khỏe. Không phải cháu đến bệnh viện sao? Bèn mua thuốc xổ giun, còn mua cả viên canxi.”
“Viên canxi là gì?” Bà Từ không hiểu gì.
Từ Toa: “Là một loại thuốc bổ, trẻ em đang phát triển và người già đều cần.”