Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 570 - Chương 570. Kinh Doanh 3

Chương 570. Kinh doanh 3 Chương 570. Kinh doanh 3

Chương 570: Kinh doanh 3

Hơn nữa, nơi này ngoại trừ có vị trí không tệ ra, Từ Toa cũng nhìn trúng ở điểm xung quanh nó không có nhà ở. Ngoại trừ trường học này ra, bên cạnh cũng có một khu đất trống, đó là sân đập thóc ở trong thôn. Sang bên cạnh là ủy ban thôn làng. Tuy rằng cũng không nói là cảm thấy bản thân mình rất được, nhất định có thể thành công. Nhưng Từ Toa vẫn mong mỏi, nếu bản thân làm được, cho dù là muốn mở rộng ra xung quanh thì cũng có chỗ.

Chính vì vậy, chính sách vừa ra, vợ chồng cô đã tới Bàng Thành, cùng đồng hành với bọn họ là một giáo viên ở trường học bọn họ, ông ta chính là người trong thôn này, ngay khi Giang Phong hỏi thăm về nhà xưởng, ông ta lập tức nhớ ra mình ở thôn này.

Ông ta là người đọc sách hiếm có bước ra từ trong thôn, hơn nữa ở thời đại người đi học rất khó khăn đó, mọi người cũng rất tốt với ông ta, khi ông ta bị điều xuống cơ sở rèn luyện, người nhà vẫn sống yên ổn ở nông thôn như cũ.

Người này biết có ơn tất báo, cho nên cũng giới thiệu với vợ chồng Giang Phong một cách vô cùng nhiệt tình, hy vọng bọn họ có thể đầu tư vào bên này.

“Các cậu xem, tuy rằng thôn chúng tôi là ở nông thôn, nhưng ngồi xe cách con đường sầm uất nhất ở thành phố cũng chỉ bốn, năm mươi phút, không quá một tiếng đâu.” Ông ta dẫn hai người vào thôn, lập tức gặp được một nhóm người đang đợi ở cổng thôn. Thôn xóm này cũng có ý tứ, kêu mấy đứa trẻ tới gõ chiêng, hô: “Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.”

Thôn trưởng già tiến lên: “Chào mừng chào mừng, hai vị khách quý mau vào đi. Vào trong thôn chúng tôi ngồi một lúc trước đã nhé? Rồi tôi sẽ giới thiệu trường học của chúng tôi cho các cô cậu.”

Từ Toa dứt khoát đáp: “Không cần đâu, chúng ta đi thẳng tới trường học đi.”

Thôn trường già: “Ồ… cũng, cũng được.”

Thực ra ông ta cảm thấy rất ngại ngùng về trường học này, nhưng nếu nói bàn chuyện làm ăn, ai lại nói không chứ?

Trên thực tế, hiện tại ông ta còn khẩn trương hơn cả bị lãnh đạo cấp trên tới thị sát, dù sao, lãnh đạo cấp trên thị sát cũng không tặng tiền cho bọn họ.

“Trường học của chúng tôi có hơi lâu đời, nếu thật sự muốn dùng, chỉ sợ vẫn phải tu bổ lại một chút…” Ông ta lau mồ hôi, dẫn người đi qua đó, trường học cách cổng thôn không xa, nhưng vừa nhìn thấy nó, cũng thật sự một lời khó nói hết được.

Từ Toa cũng chưa từng nhìn thấy ngôi nhà nào tồi tàn như vậy ở thôn bọn họ.

Thật sự… khó tránh khỏi việc tập trung toàn bộ học sinh tới trường học khác, chỉ với trường học này thôi, quả thực có thể gọi là một nhà ma phiên bản hiện thực, lung lay sắp đổ. Nếu trẻ con đi học ở trong này, người lớn có lơ đãng và sơ suất cỡ nào cũng sẽ lo lắng, thế này không phải cứ vài ba phút là rớt bể đầu người hay sao?

Cô nói: “Nơi này cũng nát quá rồi thì phải?”

Mấy người trong thôn có hơi xấu hổ, ngược lại đồng nghiệp của Giang Phong, thầy Cố rất thẳng thắn: “Tuy rằng bên chúng tôi có hơi nát, nhưng giá cũng rất rẻ! Hơn nữa, nếu cô muốn sửa, trong thôn chúng tôi cũng có người. Cô muốn đập đi xây lại, thì trong thôn chúng tôi cũng có người nốt. Mọi người cũng không cần tiền gì, chi cần lo hai bữa cơm cũng được rồi.”

Ông ta mỉm cười: “Cô xem, thế này thích hợp bao nhiêu?”

Ông ta cũng nhìn ra được, trong nhà của đám người Giang Phong là nữ đồng chí làm chủ, nên ông ta chủ lực tấn công vào Từ Toa, tiếp tục nói: “Thôn của nhà thông gia thôn trưởng chúng tôi có lò gạch, nếu như các cô muốn xây nhà xưởng, có thể mua gạch từ bên đó, hơn nữa, chúng tôi tuyệt đối sẽ ra giá rất thích hợp.”

Thôn trưởng nhìn Cố Nhị, lặng lẽ lau mồ hôi, thôn nhà mình kiếm tiền của người ta còn không đủ, lại còn giúp thôn nhà thông gia của ông ta lôi kéo làm ăn nữa sao?

Nhưng đồng chí nữ này có thể quyết định sao?

“Nếu như cô muốn xây mới một chút, tôi sẽ kêu vợ tôi thiết kế cho cô, vợ tôi làm việc ở viện thiết kế, chúng tôi không lấy tiền.”

Ông ta vì giúp đỡ quê nhà, mà thật sự có thể dùng được cái gì đều dùng hết.

Từ Toa cười: “Vậy tôi chiếm bao nhiêu lời của ông rồi còn gì.”

Thầy Cố: “Lời này nói thế nào ấy chứ, các cô lập xưởng ở trong thôn, lẽ nào không phải tốt cho bà con chúng tôi hay sao? Chúng ta là hai bên cùng có lợi, tôi và Tiểu Giang là đồng nghiệp, tôi chắc chắn không thể hại các cô, chuyện này các cô cứ yên tâm.”

Từ Toa nghĩ ngợi một chút, hỏi: “Vậy trường học này, mua thì mua thế nào, thuê thì thuê thế nào?”

Thực ra trong lòng cô muốn thuê, nếu mua thì không đủ tiền, nhưng cô sẽ không nói như vậy.

Bình Luận (0)
Comment