Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 585 - Chương 585. Lên Thăm 3

Chương 585. Lên thăm 3 Chương 585. Lên thăm 3

Chương 585: Lên thăm 3

Lúc này, bà Từ cũng đi ra ngoài, liếc mắt nhìn, rồi bảo: “Mộc Mộc và Thủy Thủy thông minh lắm, tới nhà trẻ đều được khen là giỏi!

Nói xong, bà cụ nhanh chóng đi lên kéo Từ Đường: “Ôi trời ơi, Nữu Tể cũng thật sự lớn quá rồi.”

Hai năm này bọn họ không về nhà, bà cụ cũng không gặp được cháu nội, vừa nhìn cháu gái cao lớn một chút, cảm thấy vô cùng vui vẻ.

“Nữu Tể mau vào đi, bà ngoại đã sắp xếp phòng cho cháu cả rồi, cháu nhìn thấy đảm bảo sẽ vui.”

Từ Sơn: “… Cháu gái là ruột, còn con trai là nhặt phải không?”

Bà Từ cũng chẳng thèm để ý đến anh ta, bà cụ nói: “Đại Mai, con mau vào đi.”

Cổ Đại Mai: “Vâng.”

Cũng không thể trách cô ta chịu bó tay bó chân, vì cô ta thật sự chưa từng nghĩ bên này lại xa hoa như vậy.

Nói thật, bọn họ đã từng thấy người ta có tiền, cũng chẳng qua cũng chỉ là nhà họ Hoàng ở trong thôn, nhưng so với bên này, đúng là khác biệt một trời một vực, hoàn toàn không có cách nào so sánh.

“Mợ, mợ đừng vào, cháu thấy quần áo của mợ dày quá, bịt kín thế này sẽ bị mẩn đấy. Lý Lan, cô trực tiếp dẫn mợ tôi qua đó lấy mấy bộ quần áo đi. Mợ, mợ cũng đi cùng đi.”

Lúc này Lý Lan đã chuyển hành lý vào, cô ta gật đầu: “Được.”

Ngược lại, Cổ Đại Mai lắc đầu: “Không cần không cần đâu, bọn mợ có mang áo mỏng theo, bọn mợ nào phải người không có tính toán như vậy, quần áo bên các cháu vẫn để lại bán lấy tiền đi.”

Từ Toa nở nụ cười: “Không sao đâu.”

Cổ Đại Mai nghiêm mặt: “Cũng không thể như vậy được, mợ nói với cháu, ăn không nghèo, mặc không nghèo, còn không biết tính toán mới là nghèo, thật sự không cần đâu!”

Cô ta cởi giày đi vào cửa, Lý Lan nhìn về phía Từ Toa, Từ Toa vừa bật cười vừa lắc đầu, nói: “Vậy cô về trước đi.”

Lý Lan gật đầu rời đi.

“Giang Phong đâu? Cậu ấy không có nhà sao?”

Từ Toa: “Giang Phong về Quảng Châu rồi ạ, anh ấy phải xử lý một vài việc.”

Từ Sơn nghi ngờ, Từ Toa giải thích: “Lúc đầu khi bọn cháu qua đây, chỗ ở là trường học phân cho, tuy rằng bọn cháu đã bỏ tiền đổi một nơi đắt hơn chút, nhưng cũng vì để thuận tiện làm đặt nền móng ở nơi đó. Nhưng bây giờ Giang Phong đã tạm nghỉ không lương, hơn nữa còn chuẩn bị từ chức nữa, nên bọn cháu vẫn phải xử lý việc này cho rõ ràng.”

“Giang Phong thật sự không làm giáo viên nữa sao?”

Từ Toa gật đầu: “Vâng, nhưng cũng là không có cách nào khác, chúng cháu bận không ngóc đầu lên được.”

Xưởng quần áo này của bọn họ có quá nhiều nơi cần đích thân đi làm. Từ Toa lại là một người có bí mật, chỉ một người hoàn toàn quá mức bận. Hai vợ chồng bọn họ đều bận đến quay mòng mòng. Hơn nữa, Giang Phong cũng không phải loại người nhất định phải theo ngành y. Lý tưởng của mỗi người đều khác nhau, có người bằng lòng đánh đổi tâm huyết cả đời vì chuyện này.

Nhưng thứ Giang Phong muốn là một gia đình yên bình, là cả nhà sống chung với nhau.

Người có chí riêng, chuyện mà anh muốn làm, Từ Toa cũng không ngăn cản. Cũng giống như Giang Phong không ngăn cản cô.

Nói cách khác, ra biển làm ăn nhất định thấp hơn một bậc so với làm giáo viên ở trường đại học. Nhưng nghề nghiệp không phân sang hèn, cuộc đời cũng thế, có rất nhiều cách lựa chọn.

“Vợ chồng các cháu cũng không dễ dàng gì.”

Từ Toa gật đầu: “Đúng vậy, mọi người đều nhìn thấy bọn cháu kiếm tiền, nhưng không nhìn thấy bọn cháu bận bao nhiêu.”

Cổ Đại Mai: “Có thể kiếm tiền, bận cũng tốt, mợ chỉ hy vọng nhà xưởng của bọn mợ bận thêm một chút.”

Nói đến đây, Từ Toa hỏi: “Xưởng đồ hộp thế nào rồi ạ?”

Cổ Đại Mai cười đắc ý: “Rất không tồi, lợi nhuận ở nhà xưởng của bọn mợ càng ngày càng tốt. Bây giờ người cũng đông hơn. Cháu không biết các đại đội khác ngưỡng mộ đại đội chúng ta cỡ nào đâu. Ồ đúng, phía bên xưởng máy đó còn tới tìm đại đội chúng ta mấy lần, nhưng mọi người cũng không đồng ý tiếp tục làm may vá nữa, nghe nói bây giờ bọn họ là một xu ba cái lại thuê bên ngoài. Bây giờ đều ký hợp đồng với hộ gia đình rồi. Cuộc sống của mọi người đều tốt hơn trước đây, trong thôn có không ít người có công việc ở xưởng đồ hộp. Ai lại muốn đi làm việc đó của bọn họ chứ! Chậc chậc.”

Phải nói tới, người trong thôn cũng cũng không ngại cơ hội kiếm tiền, nhưng làm đã từng làm một xu một cái rồi, bọn họ chắc chắn cảm thấy rất bất mãn đối với một một xu ba cái.

Hơn nữa, trước đây khi bọn họ làm, bên trong còn có vài nguyên liệu không tệ, bọn họ còn có thể tìm một chút, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không tìm được, tóm lại là vô cùng không thích hợp, lại thêm trước đây bọn họ còn nghẹn một cục tức ở cổ nữa.

Cho nên dứt khoát không đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment