Chương 593: Lấy hàng 2
Nhiều năm như vậy, Từ Toa cũng vẫn luôn giúp đỡ gia đình con trai bà cụ, khiến bà Từ không nói ra được cảm giác thế nào.
Ngược lại Từ Toa rất bình tĩnh: “Cháu đã giành mẹ của cậu đi rồi, chỉ làm chút chuyện này đã tính là gì.”
Bà Từ phụt một tiếng bật cười, bảo: “Sao lại là cháu cướp đi? Là bà tới chăm sóc cháu chứ, bà còn không phải mẹ nó sao? Nếu nó dám có ý kiến, bà sẽ đánh gãy cái chân chó của nó.”
Từ Toa ấn vai bà Từ, cười hì hì: “Bà ngoại, hình tượng dịu dàng, hào phóng, tốt bụng của bà.”
Bà Từ: “Khụ khụ.”
Khỏi phải nói, vốn dĩ khi bà ngoại cô còn ở quê, vẫn luôn giả bộ có vẻ ngoài yếu đuối, nhưng tới nơi này rồi, ngược lại cũng không phải thế nữa, mà dường như càng gần với bản tính hơn, cũng không cần giả bộ trước mặt người khác.
Nhưng Từ Toa cảm thấy như vậy rất tốt. Con người mà, hiển nhiên muốn thế nào thì như thế đó, cứ giả bộ mãi cũng rất mệt.
“Đúng rồi bà ngoại, ngày mai chính là tiệc liên hoan tất niên, mọi người chuẩn bị tiết mục thế nào rồi?”
Nhắc đến chuyện này, bà Từ đắc ý: “Hiển nhiên không thành vấn đề rồi.”
Bây giờ trong nhà có dì giúp việc, hai đứa trẻ cũng đến nhà trẻ, cho nên thời gian của bà Từ cũng nhiều. Tuy rằng bà cụ vẫn phải đón đưa các bạn nhỏ mỗi ngày, nhưng thời gian còn lại, ngược lại cũng kết bạn với mấy bác gái cũng tới đưa đón các bạn nhỏ.
Thấy không, dưới sự khuyến khích của Từ Toa, bà Từ và mấy bà cụ sắp xếp một bài múa ương ca.
Bà cụ thật sự chỉ sợ những người trẻ tuổi đó đều ngại, không có người biểu diễn không phải sẽ tẻ ngắt hay sao?
Bà cụ vì không muốn cháu gái ngoại bị lạnh nhạt, nên chắc chắn phải giúp cô rồi.
Tuy rằng chưa bao giờ từng biểu diễn trước mặt người khác, nhưng bà Từ vẫn cố lấy toàn bộ dũng khí. Mà mấy chị em bạn già đó của bà nghe nói sắp biểu diễn trước mặt mấy nghìn người cũng nơm nớp lo sợ, nhưng tuy lo sợ, trong lòng lại thoáng thấy hào hứng.
Đây chính là một cơ hội để ra mặt!
Bọn họ đều là người cẩn thận dè dặt khổ hết một đời, đột nhiên lại có thể thể hiện mình một chút, sau khi đấu tranh tâm lý vô số lần, cuối cùng cũng quyết định xông lên!
Từ Toa cười: “Buổi biểu diễn ngày mốt có bình chọn, nếu mọi người đều chọn các bà, vậy các bà có thể lấy được giải nhất rồi.”
Bà Từ sững sờ, sau đó nhanh chóng hỏi: “Cháu nói gì cơ? Còn có phần thưởng nữa sao?”
Từ Toa không nhịn được mà cười, gật đầu một cách nghiêm túc, đáp: “Đúng ạ, chia thành ba giải nhất nhì ba, và giải khuyến khích nữa. Chỉ cần là người tham gia thì đều có giải khuyến khích. Nhưng cầm được giải nhất, cũng phải được mọi người đồng ý.”
Bà Từ chà xát tay đầy kích động, sau đó nói một cách hùng hồn: “Vậy bà chắc chắn có thể lấy được giải nhất rồi, bà chính là bà ngoại của cháu cơ mà.”
Cuối cùng Từ Toa cũng không nhịn được mà bật cười: “Cơ mà cháu cũng có biết ai trong bọn họ bầu bà đâu? Cho nên bọn họ cũng không cần thiết phải nịnh nọt chuyện này.”
Bà Từ: “Vậy cũng đúng nhỉ…”
Từ Toa: “Cho nên, bà ngoại, bà phải cố gắng hơn.”
Bà Từ nổi lên ý chí chiến đấu hừng hực: “Không được, bà phải đi tìm mấy chị em luyện tập chút mới được.”
Từ Toa gật đầu: “Được.”
Mắt thấy bà Từ nhanh chóng rời đi, Từ Toa không nhịn được mà cười ngã lên sô pha, Giang Phong bụi bặm mệt mỏi trở về, nhìn thấy bộ dáng hoạt bát này của cô, anh đi lên ôm vợ, hỏi: “Sao lại vui như vậy?”
Từ Toa đẩy anh: “Anh đi ra đi, cả người toàn mồ hôi thôi.”
Giang Phong không thèm buông tay, ra sức ôm cô: “Phải cọ lên người em hết.”
Người xấu xa này còn thổi khí lên mặt cô, Từ Toa tức giận, dùng sức nhéo miệng anh.
Giang Phong vừa cười vừa tránh, hai người lại náo loạn.
Anh không chỉ cố tình trêu cô, mà còn giả bộ muốn hôn Từ Toa, Từ Toa tức giận xoắn tai anh: “Anh phiền quá, mau đi tắm đi, đồ xấu xa dơ quá.”
Giang Phong mỉm cười, nhìn trái nhìn phải, nói: “Không phải em đi đón đám người cậu út sao?”
Từ Toa: “Bọn họ đã tới rồi, nhưng bây giờ đang ở bên kho hàng xem thì phải?”
Từ Toa nhớ ra chuyện chính: “Đúng rồi, đám người thầy Tưởng…”
Cô nói chuyện thầy Tưởng gọi điện tới, sau đó bảo: “Em có hứng thú, nhưng em nói phải bàn bạc với anh, thế nào? Rất nể mặt một người làm chủ gia đình như anh chứ?”
Giang Phong nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Làm chủ gia đình ở đâu?”
Từ Toa phun khí từ lỗ mũi : “Ở đây này.”
Giang Phong nhếch khóe miệng: “Vừa rồi em còn nói anh là chủ gia đình, bây giờ lại biến thành bản thân em, sao em lại thay đổi nhanh như thế nhỉ? Tiểu thư tắc kè hoa.”
Từ Toa: “Em vui là được!”
Giang Phong nở nụ cười, thuận thế kéo Từ Toa đứng dậy, nói: “Đi, đi tới thư phòng bàn.”
Từ Toa: “Được.”