Chương 596: Đồ biển 2
“Có nhãn không?”
Từ Toa gật đầu: “Có.”
Giang Phong: “Vậy bên đó còn có gì khác không?”
Từ Toa: “Không phải em cạy từng cái rồi sao? Ngược lại có vài thùng rất thuận tiện, trực tiếp mở ra là xong, nhưng cũng có cái vẫn còn khóa, em còn phải cạy cửa. Ồ đúng đúng, em tìm được một container các loại đồng hồ đeo tay, loại hàng giá rẻ được bán ở chợ đầu mối nhỏ.”
Cũng không thể trách Từ Toa tìm được vẫn là hàng giá trẻ nhiều hơn, dù sao khi người muốn chạy khỏi thành phố Giang Hải, chắc chắn sẽ mang đồ đáng tiền đi.
Tuy rằng cũng có đồ tốt được để lại, có thể kiếm được ở rất nhiều nơi.
Nhưng loại thương phẩm số lượng lớn này, chắc chắn vẫn tiện hơn nhiều. Giống mấy nơi như kho bạc nhà nước và ngân hàng, sớm có đội quân con em nhân dân hộ tống chuyển ra ngoài, đây cũng là để an toàn cho xã hội.
Cho nên, hiện tại Từ Toa nhìn thấy thương phẩm số lượng lớn, khỏi cần nói, đều rất rể.
Bạn trông mong phát hiện ra một container đồng hồ Thụy Sĩ sao?
Đó là nằm mơ.
Từ Toa đảo trắng mắt: “Trên đồng hồ đều có ký hiệu thương hiệu, không có cách nào bán.”
Giang Phong cười, ấn vào trán cô: “Em xác định bây giờ xưởng đồng hồ này tồn tại chưa?”
Từ Toa sững sờ, sau đó đôi mắt sáng ngời.
Đúng vậy, sau bốn năm mươi xưởng đồng hồ mới tồn tại, bây giờ chín mươi đến chín chín phần trăm vẫn chưa xây xưởng.
Nhưng Từ Toa lại có thể!
Cô hưng phấn: “Ha ha!”
….
Hai mươi chín tháng chạp, xưởng quần áo vô cùng vui mừng mở cuộc họp thường niên.
Cũng may, thời tiết ở Bàng Thành tốt, mọi người đều ở bên ngoài hết nhưng cũng không cảm thấy lạnh, cho dù là sẩm tối cũng vẫn rất ấm.
Chủ yếu là ở Thượng Tiền Tiến thật sự như sắp bị đông chết, nhưng bây giờ mọi người hoàn toàn không có cảm giác đó.
Gia đình Từ Toa ngồi ở hàng trước nhất, lúc này cũng không ai sắp xếp cho ngồi, mà mọi người đều tùy tiện cầm một cái ghế nhỏ tới, dù sao ngồi phía sau cũng được. Hai bé nhà đám người Từ Toa ngồi ngang hàng, vắt đôi chân nhỏ đung đưa.
Ngoại trừ người trong nhà xưởng ra, bên ngoài cũng có vài người ghé bên cửa xem náo nhiệt, cổng chính không lớn, nên mọi người chen chúc kinh khủng.
Lúc này người ngồi trong khu nhà xưởng lại vô cùng vinh hạnh, bọn họ không chỉ có thể ngồi ở bên trong, trong tay còn cầm hai tờ giấy, một tờ viết con số, tờ còn lại để trống. Tờ giấy nhỏ màu hồng còn mang theo mùi thơm nhẹ nhàng.
Sân khấu cũng không lớn cho lắm, lần đầu tiên mở hoạt động lớn, để an toàn, nên Từ Toa chỉ dặn dò dựng sân khấu nhỏ chừng hai mươi mét, nhưng chỉ có một tầng gỗ thôi, cao hơn những người khác một chút, cùng với tiếng nhạc vang lên, một nam một nữ cùng nhau đi lên sân khấu.
Người nam mặc áo sơ mi hoa màu lục cùng quần đen, mà đồng chí nữ thì lại mặc váy lễ phục dạ hội bồng màu đỏ, không chỉ lộ cánh tay ra ngoài, mà cổ áo cũng thấp hơn những chiếc váy trước kia một chút. Nếu như để người sau này nhìn thấy, chiếc váy này hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng ở thời đại này, đó lại là chuyện kinh thế hãi tục.
Mọi người đều hít ngược một ngụm khí lạnh, hiện trường ồn ào cả lên, cũng không biết là vì cổ áo không cao, hay là vì sự khoa trương của cái váy. Hoặc có lẽ là cả hai.
Đúng vậy, cả hai cái đều có.
Chỉ có điều, rất nhanh, lực chú ý của mọi người đã bị thu hút, bởi vì tuy người dẫn chương trình nữ mặc váy liền khoét ngực, nhưng cũng không khiến người cảm thấy khoa trương, ai kêu cô ta đeo vòng cổ chứ.
Chiếc vòng cổ vô cùng khoa trương và xa xỉ.
Tuy rằng bên bọn họ cách Cảng thành khá gần, nhưng hơn một năm phát triển cực nhanh, thứ nhìn thấy nhiều nhất chính là trang sức vàng lớn, còn phức tạp và tinh tế như chuỗi vòng cổ này, bọn họ thật sự chưa từng thấy qua.
Xưởng quần áo đông người gì nhất?
Phụ nữ!
Mấy thứ như trang sức châu báu này, không có người nào không thích, cho dù là đồng chí nữ nghiêm túc nhất, cũng vẫn có một trái tim yêu cái đẹp. Tầm nhìn của mọi người đều dán lên chuỗi vòng cổ đó, không dời đi được.
Chiếc váy này thật đẹp, chuỗi vòng cổ lại càng đẹp hơn, lại nhìn người dẫn chương trình, cô ta trang điểm nhẹ trông giống như một tiên nữ.
“Chào buổi tối các bạn công nhân.”
“Chào buổi tối các bạn công nhân, chào mừng mọi người đã tới tham gia tiệc đáp ơn cuối năm của xưởng quần áo Thủy Mộc. Một năm này, chúng ta đang…”
Hai người này có chút ngắc ngứ, nhưng rất nhanh đã hồi phục lại: “Dưới sự dẫn dắt của giám đốc Từ và giám đốc Giang, chúng ta vẫn luôn chăm chỉ… tiếp theo, mời mọi người thưởng thức, màn hợp xướng đầu tiên [Nam Nê Loan], người biểu diễn, Hiểu Dung, Vương Phân Phương, Trương Tố Phân tới từ phân xưởng một…”