Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 599 - Chương 599. Phần Thưởng

Chương 599. Phần thưởng Chương 599. Phần thưởng

Chương 599: Phần thưởng

Lúc này người dẫn chương trình lại thay một bộ váy khác, là sườn xám màu vàng, cô ta mang theo nụ cười sáng lạn đi lên sân khấu, nói: “Trải qua màn rút thăm sôi nổi vừa rồi, bây giờ phần đọc phiếu đã kết thúc, chúng ta sẽ tới màn công bố phần thưởng biểu diễn gồm giải ba… giải nhì… giải nhất… toàn bộ người biểu diễn tham gia không có giải, mỗi người được một phần quà kỷ niệm là một cái bát thủy tinh.”

Người dẫn chương trình nam: “Vậy bây giờ đã kết thúc toàn bộ màn công bố giải thưởng rồi sao?”

Người dẫn chương trình nữ liếc mắt mỉm cười, giọng nói trong trẻo: “Hiển nhiên là..." Cô ta kéo dài âm, cười tươi rạng rỡ: “Chưa rồi.”

Cô ta mang theo vẻ vui mừng khôn xiết: “Tiếp sau đây, chúng ta sẽ công bố phần thưởng cực lớn cuối cùng lần này, giải đặc biệt. Ở đây chúng ta có năm nghìn người, phải xem xem, ai sẽ là người may mắn đó. Mời giám đốc Từ.”

Từ Toa mỉm cười đi lên sân khấu, nghiêm túc nói: “Năm sau, mời mọi người tìm giám đốc Giang rút thăm trúng thưởng nhé.”

Người bên dưới sân khấu bật cười, Từ Toa hà một hơi lên tay, nói: “Vậy, để xem xem là ai nào.”

Cô rút một lá ra, sau đó giao cho người dẫn chương trình, người dẫn chương trình: “3456, ai là 3456…”

Từ Toa nhìn người bên dưới sân khấu, mọi người đều kiểm tra giấy của mình, thật lâu sau, cuối cùng có một cô gái đứng dậy, gương mặt cô ta kích động thành quả táo đỏ: “Em, là em…” Nước mắt lập tức trào ra.

Cô ta vừa khóc vừa đi lên sân khấu, mọi người vốn còn ghen tỵ, lập tức cảm thấy rất buồn cười. Cô ta lảo đảo đi lên sân khấu: “Em em em, vậy mà lại là em…”

Cô ta đưa lá số màu hồng 3456 bị siết đến nhăn nhúm trong tay mình ra: “Là em, nhìn này, là em.”

Từ Toa cười: “Chúc mừng, vậy có muốn đoán giải đặc biệt là gì không?”

Cô gái gầy gò, đôi mắt lại vô cùng to, nước mắt chảy đầy mặt trông có hơi nhem nhuốc, bộ dáng chật vật này, khiến người bên dưới cười càng dữ dội hơn, cô ta lắc đầu: “Em không đoán được.” Nghĩ ngợi một chút, rồi lại bảo: “Em vì rút thăm trúng thưởng mà không về nhà.”

Mọi người lại cười, sau đó nghe cô ta bảo: “Không ngờ em lại trúng thưởng thật.”

“Phụt!”

Từ Toa: “Vậy để người dẫn chương trình công bố giải thưởng lớn đi.”

Người dẫn chương trình nữ lập tức nói: “Phần thưởng đặc biệt là… một chiếc xe đạp!”

“Má ơi!”

“Đậu má!”

“Ối, thật sự may mắn quá!”

“Ôi!”

Hiện trường náo nhiệt hẳn lên, Từ Toa thuận thế đi xuống sân khấu, cô trở về cái ghế nhỏ của mình, Mộc Mộc tò mò hỏi: “Mẹ ơi, tại sao cô ấy trúng thưởng mà lại khóc.”

Cậu bé nghiêng đầu: “Không phải nên cười sao? Mọi người trúng thưởng đều cười vui vẻ mà.”

Từ Toa: “Đây chính là mừng phát khóc đó.”

“Mừng phát khóc là gì?”

Từ Toa: “Chính là vô cùng vui vẻ, vui không chịu được, cười đã không có cách nào biểu đạt được, trong lòng kích động không nhịn được mà rớt nước mắt.”

Đứa trẻ không hiểu cho lắm, nhưng vẫn gật đầu, tỏ vẻ mình đã ghi nhớ.

Thủy Thủy ít nói hơn một chút, nhưng lúc này ngược lại cũng mở miệng: “Ha.”

Từ Toa cười: “Không phải chính con cũng là một tên hề nhỏ sao?”

Đứa trẻ xem một lúc thì đói, ôm một quả táo to, gặm nham nhở cọ hết lên mặt, tên hề nhỏ còn tiện tay quệt mặt một cái thật hào sảng, nói: “Sạch rồi.”

Từ Toa bật cười.

Buổi họp hàng năm này được làm vô cùng náo nhiệt, cũng vô cùng thành công.

Tuy rằng hiện tại không có gì khác, mà chỉ đông người, nhưng Từ Toa vẫn hy vọng công nhân sẽ không thay đổi thường xuyên như vậy. Như vậy đối với người quản lý mà nói là chuyện rất thuận tiện, cho nên cô khá chú trọng vào sức liên kết trong xí nghiệp.

Mà những hoạt động này, chính là cách tốt nhất.

Đừng thấy mấy chục năm sau mọi người nghe đến xây dựng đoàn thể là đau đầu, nhưng ở năm tám mươi mốt không có hoạt động giải trí này, một hoạt động náo nhiệt như vậy chính là sự tồn tại náo nhiệt vào mùa xuân. Càng đừng nói còn có rút thăm trúng thưởng.

Phần thưởng được Từ Toa lấy ra từ thành phố Giang Hải.

So với trực tiếp mua phần thưởng sẽ phiền phức hơn một chút, nhưng cũng thật sự sử dụng tài nguyên, làm đến mức không lãng phí.

Mà mọi người cũng thế, người nào trở về nhà, cũng không tránh khỏi bàn luận về hoạt động lần này. Từ quần áo đến trang sức của người dẫn chương trình, từ phần thưởng đến màn biểu diễn. Giống như Vương Quế Lan và Châu Thúy Trân ở phân xưởng hai cũng như thế, trước đây hai người bọn họ cũng rất bất đắc dĩ, lúc này lên sân khấu biểu diễn hợp xướng Cây Hoa Nhài. Không ngờ vậy mà còn cầm được giải ba, là một cái chậu rửa mặt lại thêm một khăn mặt.

Hai người phụ nữ trung niên hưng phấn đến mức gương mặt đỏ lên, Vương Quế Lan lại càng không ngừng lải nhải: “Chị nói xem sao chúng ta lại lợi hại như vậy chứ. Tôi cũng không ngờ chúng ta có thể lấy được giải ba đấy.”

Làm sao Châu Thúy Trân lại không nghĩ như vậy, bà ta cũng là nhếch khóe miệng lên rất cao. Trước đây ở nhà, bà ta vẫn luôn là người làm nhiều nhất ăn ít nhất, cả ngày bị mẹ chồng chèn ép mắng chửi, nhưng từ lúc đi làm ở nhà xưởng, bà ta càng ngày càng có tự tin hơn. Bây giờ mẹ chồng cũng không dám nói chuyện lớn tiếng với bà ta.

Chị em dâu lại càng không dám hạ thấp bà ta.

Bình Luận (0)
Comment