Chương 602: Con trưởng thành rồi
Từ Hồng Vĩ và Từ Toa đi dạo khắp nơi, nói: “Ba không ngờ, con ở bên này phát triển nhanh như vậy.”
Từ Toa: “Con bắp kịp thời điểm tốt.”
Từ Hồng Vĩ cười khen ngợi: “Con tốt là ba yên tâm rồi.”
Từ Toa nghĩ ngợi một chút, liếc mắt bảo: “Con phát triển thuận lợi như vậy cũng là vì ba đó.”
Tuy rằng Từ Hồng Vĩ chưa bao giờ từng giúp đỡ cô chuyện gì, nhưng chỉ cần có ba cô ở nơi này đã là sự trợ giúp vô hình rồi. Đặc biệt là sau khi ba cô điều qua đây, cho dù ông ấy không nhắc đến một câu nào, cũng sẽ không có người đui mù tới đắc tội với Từ Toa.
Dù sao quan hệ ba con của bọn họ chưa bao giờ giấu người ta. Cho dù cô làm gì cũng vô cùng thuận lợi.
Thực ra trong khoảng thời gian này, bởi vì người tràn vào Bàng Thành rất nhiều, cho nên ở bản địa vẫn có hơi loạn, thế nhưng chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng đến Từ Toa.
Từ Toa kéo Từ Hồng Vĩ, nói: “Ba, qua vài ngày nữa, Giang Phong phải đi tới đông bắc một chuyến, bên đó ba còn có binh cũ nào đã giải ngũ đáng tin không? Bọn con cần người ở bên đó.”
Từ Hồng Vĩ bật cười: “Bên con chịu dùng người mới là giúp ba rồi, rất nhiều người ở bộ đội nhiều năm như vậy, khi xuất ngũ thật sự không biết làm gì. Đặc biệt là một vài người giải ngũ vì bị thương, bên đó con dùng người nhiều làm ba cũng thấy vui cho bọn họ.”
Từ Toa: “Vậy nói rồi nha, ba sắp xếp giúp con đi.”
Từ Hồng Vĩ gật đầu: “Thực ra ba cũng không giúp con được gì, con xem, không phải con vẫn giải quyết được rất nhiều buồn phiền rồi hay sao?”
Từ Toa cười hì hì: “Vậy con giúp ba, ba cũng giúp con, chúng ta hòa.”
Từ Hồng Vĩ bật cười, hỏi cô: “Giang Phong đi tới đông bắc làm gì?”
Chuyện làm ăn của con gái và con rể, ông cũng không hỏi tới nhiều cho lắm, nhưng Giang Phong muốn đi xa, ông vẫn không nhịn được mà hỏi.
Từ Toa: “Anh ấy phải đi nhập một lô dược liệu, là thầy giáo cũ của anh ấy…”
Chuyện này Từ Toa cũng không giấu, cô thì thầm, thấy đôi mắt của Từ Hồng Vĩ sáng lên đầy kinh ngạc: “Còn có chuyện tốt như vậy sao?”
Từ Hồng Vĩ không giống với những người khác, người khác đều cảm thấy bây giờ thiên hạ thái bình, tất cả đều tốt, nhưng lại không biết luôn có người lặng lẽ trả giá trên đời này, mà thuốc cứu mạng, lại càng khó tìm hơn.
Nhân sâm hiển nhiên không có cách nào so được với rất nhiều dược liệu khác, nhưng nói một câu khó nghe, thì ai cũng biết đây là thuốc đại bổ.
Hơn nữa tìm mấy chục năm vẫn có người dùng thứ này.
“Con giữ nhiều như vậy cũng vô dụng, không bằng nhường cho bọn ba một ít.”
Từ Toa: “Hả?”
Cô ngạc nhiên nhìn Từ Hồng Vĩ: “Bên ba mua được không?”
Gương mặt của Từ Hồng Vĩ thành công tối tăm đi: “Sao bọn ba lại không mua được? Đây là chuyện quan trọng bao nhiêu, ăn ít một chút cũng phải đề phòng, nói không chừng còn có thể cứu mạng.”
Từ Toa than thở: “Ba làm thế là giành chuyện tốt từ tay con.”
Tuy lầm bầm, nhưng cô vẫn quả quyết bảo: “Được rồi, ba và mọi người đi cùng Giang Phong qua đó, mọi người có thể mua thì mua, không thể mua thì Giang Phong vẫn có thể mua.”
Cô tuyên bố từ trước: “Người ta ta giá cũng không rẻ đâu, bọn ba cũng đừng sắp xếp người đi theo người ta nói đạo lý khiến người ta bán rẻ đi, ràng buộc đạo đức phiền phức nhất. Nếu người ta bằng lòng bán rẻ, thì đã bán cho trạm thu mua bản địa rồi, chính vì trạm thu mua bản địa ép giá quá mức mới phải bán ra ngoài đó.”
Từ Hồng Vĩ phản xạ có điều kiện: “Bộ đội cũng không dễ dàng.”
Từ Toa: “Dân chúng cũng không dễ dàng, cá nhân có lập trường của cá nhân, nếu làm như bọn ba, vậy lần sau cũng không còn cơ hội như vậy nữa. Ba, ba không làm kinh doanh nên không hiểu, có đôi khi bất cứ chuyện gì cũng phải giữ lại một đường lui, sau này mới tiện nước chảy thành sông.
Bọn ba quá hà khắc, vậy cho dù người ta chịu áp lực bán đi, nhưng sau này lại có cơ hội như vậy cũng dứt khoát sẽ không tìm bọn ba nữa. Từ đó con đường của bọn ba ở địa phương cũng bị chặt đứt.
Dân chúng cũng không ôm ấp nhiều tình cảm cao thượng như vậy, bản thân bọn họ muốn sống tốt một chút đã rất khó rồi. Nếu sống rất tốt, giống như con, con có một triệu, vậy con bằng lòng quyên góp mười nghìn, bởi vì đối với con mà nói không quan trọng.
Nhưng nếu ba kêu con góp hết toàn bộ của cải của mình ra, vậy con chắc chắn sẽ không vui. Bởi vì trên đời này, không phải người nào cũng vô tư cống hiến, có thể làm từng chút một đã là tốt lắm rồi.
Con nghe ý tứ trong lời nói của thầy Tưởng, người ở bản địa sống cũng khổ, nếu đã khổ, vậy con không thể cưỡng cầu người ta đã nghèo, không ăn nổi cơm còn phải trả giá cho bọn ba. Trên đời này không có đạo lý như vậy.”
Từ Hồng Vĩ nhìn chằm chằm vào con gái nhà mình, không nhịn được mà nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Ba hiểu rồi, con đã thật sự trưởng thành rồi.”