Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 62 - Chương 62. Quá Bận Rộn

Chương 62. Quá bận rộn Chương 62. Quá bận rộn

Chương 62: Quá bận rộn

Hai con gà mái già này của nhà họ Từ là giống gà tốt, hầu như mỗi ngày đều sẽ đẻ hai quả trứng, Từ Toa qua đây mấy ngày, mỗi sáng sớm đều có thể nhìn thấy bà ngoại cô nhặt trứng gà, cho nên Từ Toa không dám để nhiều, một con gà đẻ thêm một quả trứng thì có thể nói là nó tài giỏi lắm rồi.

Nếu bạn để xuống mười quả thì sẽ càng kinh khủng hơn.

Điều này cũng không hợp với quy luật sinh sản bình thường... cho nên mặc dù Từ Toa lấy trứng ra, nhưng cũng chỉ có thể lén để mỗi ngày.

Cô vọt lẹ về phòng, yên lặng cầu nguyện hai con gà mái già có thể “khôn khéo” làm cho trứng gà bẩn một chút. Ai mà ngờ có một ngày, cô còn ghét trứng gà sạch sẽ quá. Cũng không còn cách nào... Ai bảo trứng gà đẻ ra đều dính phân gà chứ.

Nhưng nếu muốn cô chạm tay lên phân, có chết Từ Toa cũng làm không được.

Chỉ có thể ném vào ổ gà và cầu nguyện gà mái.

Quả nhiên, không bao lâu, Từ Toa nghe tiếng bà ngoại cô xuống giường mở cửa, Từ Toa cũng làm bộ vừa mới thức dậy, xoa con mắt đi ra ngoài rửa mặt.

Bà Từ: “Sao hôm nay Hổ Nữu Nhi dậy sớm thế?”

Từ Toa mềm mại ngọt ngào trả lời: “Hôm nay cháu phải đi làm mà.”

Đời trước và đời này, đây chính lần đầu tiên Từ Toa đi làm.

Cũng không phải cô lấy cớ, thật sự là rất kích động.

Nếu không, cũng không dậy sớm vậy làm gì, Từ Toa rửa mặt, đứng trong sân duỗi tay chân, nói: “Bà ngoại, lại đây tập với cháu đi.”

Mấy ngày nay tập luyện, Từ Toa không bỏ sót ngày nào. Nhưng bà Từ và Cổ Đại Mai lại tìm lý do lười biếng, mỗi buổi sáng Từ Toa đều sẽ tập thể dục theo đài và chạy bộ. Không hề lười biếng.

Bà Từ vội vàng nói: “Bà làm bữa sáng cho cháu, hôm nay chúng ta ăn bánh bông lan.”

Từ Toa gật đầu: “Dạ.”

Còn nói: “Cháu muốn ăn trứng gà luộc nữa.”

Bà Từ cười đồng ý: “Được được được, cháu muốn ăn cái gì, bà ngoại cũng sẽ làm cho cháu.”

Từ Toa cười híp mắt, lúc này cô đang làm động tác vươn vai, con mắt không ngừng liếc nhìn bà ngoại mình như tên trộm, quả nhiên một lát sau, chợt nghe thấy âm thanh kích động của bà ngoại cô: “Ôi, có tiến bộ có tiến bộ, gà của chúng ta có tiến bộ.”

Từ Toa vội vàng ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”

Bà Từ ngạc nhiên lại vui mừng nói: “Hôm nay gà đẻ bốn quả trứng!”

Đúng lúc Cổ Đại Mai bước ra, nghe xong câu này vô cùng kinh ngạc: “Cái gì!!!”

Cô ta nhanh chóng xông về phía bà Từ: “Bốn quả?”

Nhìn thử thì thật sự là bốn quả, đều nằm trong tay bà Từ.

Từ Toa cũng nghiêng người nhìn thử, trong lòng ít nhiều cũng yên tâm vài phần, mấy quả cô bỏ vào sau nhìn thấy sạch hơn một tí, nhưng cũng không khác lắm. Không còn cách nào, đột nhiên lại có thêm hai quả trứng, gà cũng thấy lạ mà...!

Lăn qua lăn lại, sao lại không bẩn chứ?

Từ Toa yên tâm, bắt đầu chạy bộ: “Một...Hai...Một!”

Sáng hôm nay, bởi vì có thêm hai quả trứng mà vui vẻ hơn.

Bà Từ: “Luộc riêng cho Hổ Nữu Nhi một quả trứng gà, còn dư lại ba quả, sẽ đem làm canh trứng gà.”

Thoáng cái đã ăn hết bốn quả trứng gà, đây chính là việc người ngoài không dám mơ tới, nếu Từ Toa không ở đây, bà cũng sẽ không làm vậy. Nhưng ai bảo bà đang vui chứ. Bà Từ quyết định xa xỉ một lần.

Hơn nữa, nếu bà tiết kiệm, nhất định Hổ Nữu cũng sẽ chia cho bà, chẳng thà cứ ăn một lần.

Nhà mẹ đẻ Cổ Đại Mai bên kia nghèo hơn nhà họ Từ bên này rất nhiều, cho nên rất tiết kiệm, vừa nghe thấy mẹ chồng muốn ăn một lần hết bốn quả trứng, giống như bị sét đánh. Không thể tin vào mắt mình.

Cô ta thì thào tự nói: “Sao lãng phí thế...”

Lời này của cô ta làm cho bà cụ tức giận, bà Từ trừng cô ta: “Thấy lãng phí thì cô đừng ăn!”

Bả vai Cổ Đại Mai co rụt lại, nịnh nọt cười, nói: “Mẹ, con nói đùa thôi, chỉ là con không nỡ... Con đến làm việc mà, con làm bữa sáng, mẹ và Hổ Nữu Nhi cứ tập luyện với nhau đi.”

Bà Từ: “...” Đồ khôn lỏi, cô cho rằng tôi thích tập luyện lắm sao?

Cổ Đại Mai: “...” Phù, con nấu cơm thì không cần phải tập luyện nữa rồi.

Từ Toa: “Đứng lên, mau đứng lên!”

Cổ Đại Mai: “Mợ đi nấu cơm.”

Bà Từ: “Bà đi cho gà ăn, tụi nó đẻ được bốn quả trứng, nên khen thưởng.”

Lập tức hai người giả bộ bận rộn lên, Từ Toa chớp mắt, thông cảm nhìn hai người, nói: “Bận rộn thật, không có thời gian để tập luyện rồi.”

Bà Từ và Cổ Đại Mai: “Ha ha ha ha ha.”

Từ Toa chạy một chút, cảm thấy không tập trong sân được, dứt khoát chạy ra khỏi cửa, chạy xung quanh nhà họ. Năm đó ông bà ngoại Từ Toa chạy nạn tới đây nương nhờ họ hàng, cho nên tất nhiên nhà không nằm giữa thôn mà nằm ở rìa thôn.

Nhưng như vậy cũng tốt, nhà họ bên này chỉ rải rác vài hộ, mỗi người đều có ít khoảng cách, cái này có chỗ lợi cũng có chỗ hại. Nhưng thật ra bây giờ rất yên tĩnh, cho nên tất nhiên chỗ lợi nhiều hơn...

Bình Luận (0)
Comment