Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 638 - Chương 638. Kỳ Ngộ 2

Chương 638. Kỳ ngộ 2 Chương 638. Kỳ ngộ 2

Chương 638: Kỳ ngộ 2

Đúng vậy, Từ Sơn gửi tiền, Từ Toa lại gửi đợt thứ hai qua, trong thời gian ngắn như vậy, tuy ở bên kia Từ Toa loay hoay bận rộn, nhưng bên này Từ Sơn cũng đã bán được ba đợt đồng hồ.

Còn lần này sở dĩ tự mình đến cũng là vì định xem những món hàng khác.

Anh ta thấy mình đã bán nhiều đồng hồ như vậy rồi nếu lại bán đồng hồ nữa thì chỉ sợ không được lắm cho nên lần này tới đây dự định sẽ lấy quần áo.

Đúng lúc anh ta cũng tích lũy đủ tiền để lấy hàng.

“Em thấy mọi người chịu bán ra đợt đầu tiên là được rồi, làm ruộng trong thôn có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?” Cải cách được mở ra, anh em nhà họ Hoàng bỏ việc đầu tiên. Hoàng Lão Đại để công việc lại cho em rể là Thổ Cẩu Tử.

Hoàng Lão Nhị làm tạm thời nên không để lại cho ai được.

Trong thôn ai cũng bàn về việc này, tất cả mọi người đều cảm thấy hai anh em bọn họ điên rồi.

Đồng thời người điên còn có Trần Tam nữa, vậy mà lại không làm, công việc đó tạm thời nhưng tiền lương cũng ổn định mà!

Nhưng mới một năm mà thôi, có ai không nhìn thấy tốc độ phát triển nhanh chóng của bọn họ chứ.

“Cái này tôi hiểu, Hoàng lão đại, vậy bán ở thành phố lớn được hơn bán ở chỗ chúng ta sao?” Từ Sơn thật lòng học hỏi kinh nghiệm.

Hoàng Lão Đại gật đầu: “Anh nghĩ thử xem. Dù sao cũng là thành phố lớn, chúng tôi nhập một lô hàng, ở chỗ chúng ta phải bán đến mười bữa nửa tháng mới hết, lô hàng của chúng tôi ở thành phố Thượng Hải thì ngày đầu tiên đã bán được hai phần ba, ba ngày thì bán hết.”

Mọi người đều choáng váng.

“Cơm trưa, ai muốn ăn cơm trưa...”

Vừa lúc giữa trưa, Hoàng Lão Nhị lập tức hỏi: “Hôm nay ăn gì vậy?”

“Thịt kho tàu, thịt gà hầm, trứng tráng, bốn loại cải thìa. Số lượng có hạn.”

Hoàng Lão Nhị lập tức nói: “Cho mười phần thịt kho tàu.”

Lập tức trả tiền.

Từ Sơn: “Vậy không được đâu, cái này...”

Không cần phải nói, đây là mua cả cho bọn họ.

Hoàng Lão Nhị nghiêm mặt: “Phải làm vậy chứ, chúng tôi cũng được không ít lợi ích ở chỗ Từ Toa mà. Mời cậu của cô ấy chút cơm tính là gì chứ?”

Anh ta vội vàng phân chia hộp cơm thịt kho tàu cho mọi người, nói: “Đừng khách sáo.”

Nếu không nói thì Hoàng Lão Nhị sẽ càng làm hơn.

Đúng vậy, rất sĩ diện.

Mà nhóm người Hoàng Lão Đại cũng không có ý kiến gì, vì mối quan hệ ở chỗ Hoàng Diệu Thường mà mỗi món ở chỗ Từ Toa sẽ rẻ hơn năm hào.

Đây chính là năm hào đấy.

Nghe thì thấy cũng không có gì to tát nhưng bọn họ lấy hàng số lượng nhiều.

Đừng nói là mời ăn thịt kho tàu, cho dù là thịt rồng cũng cam lòng.

Nhóm người Từ Sơn trừ Từ Sơn ra thì những người khác đều là lần đầu tiên được đi ra ngoài, cả đám có chút câu nệ, nhưng khi thấy Từ Sơn không từ chối nữa thì nguyên một đám lại bắt đầu ăn một miếng lớn. Đây chính là thịt kho tàu đấy!

Nhóm bọn họ có rất nhiều người nên sẽ an toàn hơn, giống như nhiều người thì bớt chuyện.

Cho nên chỗ tốt của đông người sẽ được thấy rõ trong hành trình.

Chỉ có điều lúc xuống xe lửa, Từ Sơn lại không nhịn được phải thốt lên rằng: “Cậu nói xem Thâm Quyến sao lại phát triển nhanh vậy chứ!”

Từ Sơn chân thành cảm thán, có thể không cảm thán sao?

Lúc anh ta đi là năm mới, khoảng cách đó so với bây giờ chỉ khoảng hai tháng sau, nhưng bước ra khỏi nhà ga lại chứng kiến sự thay đổi ở đây, tưởng chừng như nó thay đổi theo từng ngày.

“Các ông chủ có ở trọ không? Chúng tôi ở gần đây này...” Lập tức đã có người đi đến lôi kéo khách.

Hoàng Lão Đại xua tay: “Không cần, không cần đâu.”

Anh ta còn nói lăng nhăng mấy câu tiếng địa phương.

Từ Sơn: “...”

Hoàng lão đại: “Dù sao nhập gia tùy tục.”

Anh ta hỏi: “Các anh ở đâu? Có muốn đến ở khách sạn nhỏ chúng tôi hay ở không? Tuy không phải chỗ rẻ nhất nhưng ở đó trị an tốt, ông chủ là người địa phương rất phúc hậu.”

Hoàng Lão Nhị đứng bên cạnh cũng gật đầu bổ sung: “Chúng ta ở chung cho có bạn với nhau, bên anh nhiều người như vậy ở bên chỗ giám đốc Từ cũng bất tiện.”

Từ Sơn: “Được!”

Anh ta cũng dứt khoát, lần này đến bọn họ cũng không có ý định ở lại chỗ của Từ Toa. Chút hiểu biết đó Từ Sơn vẫn có.

“Dượng à, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?” Người đàn ông già dặn, oai phong, cao to lực lưỡng vô cùng tự nhiên xách cái túi của Từ Sơn, Từ Sơn: “...”

Mỗi lần bị cái người còn già hơn mình này gọi là dượng thì anh ta lại cảm thấy đau hết cả đầu.

“Mọi người đi với tôi nào.”

Mọi người thu xếp xong rồi lúc này mới đi qua quần áo Thủy Mộc, nửa đường thì nhìn thấy một biển báo ghi là “xưởng trang phục Hồng Xán Xán” Sau đó là một cái mũi tên rất to.

Bình Luận (0)
Comment