Chương 641: Kỳ ngộ 5
Ông mỉm cười: “Các cậu qua thu mua, tôi sẽ giúp cậu liên lạc với anh cả của tôi, các người trực tiếp nói chuyện. Chính quyền địa phương như bọn họ ra mặt thay, sẽ phù hợp hơn các cậu đến đó thu mua.”
Giang Phong: “Cảm ơn.”
Ba Hướng mỉm cười: “Tôi hy vọng tất cả các xí nghiệp phát triển theo trật tự, xí nghiệp chỗ các cậu phát triển tốt, bên tôi cũng dễ làm. Chẳng qua tôi vẫn có chút thắc mắc, thật ra các cậu hoàn toàn có thể thành lập một kho hàng ở bên kia, tại sao phải chở hàng hóa về? Như vậy vô duyên vô cớ tăng phí vận chuyển.”
Lời này, ông không hỏi, Giang Phong đi Nội Mông cũng sẽ gặp vấn đề này.
Đương nhiên lập trường của mỗi người là khác nhau, chỉ đơn giản là ông hiếu kỳ thôi.
Mà bên kia hẳn là hy vọng Giang Phong xây xưởng.
Giang Phong: “Ông muốn nghe lời nói thật sao?”
Ba Hướng: “Đương nhiên rồi.”
Giang Phong: “Trước hết, điểm đầu tiên là cải cách mở ra chưa đến hai năm, Thâm Quyến là nơi thử nghiệm, cho dù là phát triển hay là chính sách thì đều là thứ mà các thành phố khác không thể so sánh được. Dù thủ đô và thành phố Thượng Hải là những thành phố lớn như vậy nhưng bây giờ các mặt về chính sách cũng không tốt hơn Thâm Quyến. Đừng nói chi là Nội Mông bên kia.Tinh thần và sức lực của tôi không cho phép tôi đi nơi khác khai hoang. Điểm thứ hai là bên này tôi có kỹ thuật nhuộm màu xử lý len đặc biệt, vợ chồng chúng tôi sẽ không tách ra hai nơi, tôi cũng không hoàn toàn tin tưởng nhân viên quản lý và nhân viên kỹ thuật được sắp xếp qua. Tôi sẽ không dùng những người mà tôi không tin tưởng. Cho nên tôi thà tăng phí vận chuyển cũng phải vận chuyển hàng hóa tới đây để xử lý. Có lẽ sau này tôi sẽ xây xưởng hoặc là sắp xếp nhà kho ở bên kia nhưng mấy năm gần đây thì không thể nào.”
Ba Hướng gật đầu, nói: “Cậu rất thẳng thắn.”
Đây là lần đầu tiên ông được thấy nguyên nhân là không thể tách ra hai nơi.
Có điều... “Các cậu có kỹ thuật nhuộm màu đặc biệt sao?”
Giang Phong nở nụ cười: “Đúng vậy, chúng tôi đã nghiên cứu rất lâu. Nhưng tình huống chi tiết thì không thể nói với ông được.”
Ba Hướng đột nhiên kịp phản ứng: “Cậu tự nghiên cứu à?”
Giang Phong lắc đầu: “Chẳng qua tôi chỉ tiếp tục nghiên cứu và học tập trên cơ sở của người khác thôi.”
Ba Hướng cảm thán: “Cho nên nói các cậu dễ thành công hơn người khác.”
Người bình thường làm đến trình độ này thì sợ là chỉ lo kiếm tiền chứ không suy nghĩ nhiều nữa. Nhưng nhóm Giang Phong không làm vậy, thật ra có rất nhiều lời đồn về lai lịch của Giang Phong. Thiếu niên thiên tài vừa xuất hiện ba Hướng cũng có biết nhưng lúc trước ông không có cảm giác sâu sắc lắm.
Nhưng nhìn thấy bản thân Giang Phong, ông đã cảm giác được rồi.
Một người có thông minh hay không, có thể nhận thấy qua cách người đó nói chuyện và làm việc .
“Vợ chồng cậu có phân công cho nhau à?”
Giang Phong cười nói: “Không có, chủ yếu là cô ấy phụ trách quản lý, tôi phụ trách học tập, nhân tiện làm chút việc nhỏ.”
Ba Hướng: “Việc nhỏ chính là việc nghiên cứu kỹ thuật nhuộm màu mới sao.”
Giang Phong cười: “Đúng vậy.”
Ba Hướng giơ ngón tay cái lên, lập tức nói: “Cậu đúng là người thẳng thắn trung thực, tôi cũng cho cậu biết một tin, đầu tháng mười hai năm nay, Thâm Quyến sẽ chuẩn bị một buổi triển lãm thương mại với thương nhân nước ngoài, đến lúc đó sẽ mời một ít thương nhân nước ngoài và Hoa kiều về nước để tham dự triển lãm. Lần này tôi đi thủ đô họp chính là vì việc đó, chính sách đã được duyệt rồi. Trên cơ bản, những xí nghiệp tham gia triển lãm đều là những xí nghiệp nhà nước lớn. Xí nghiệp tư nhân của địa phương sẽ được chừa ba chỗ, tôi sẽ chừa cho các cậu một chỗ.”
Giang Phong nghe xong cũng vui vẻ: “Cảm ơn ông.”
Ba Hướng: “Không cần cảm ơn, không có gì phải cảm ơn cả, các cậu vốn chính là xí nghiệp địa phương phát triển nhanh nhất, cho dù ở bất cứ phương diện nào mà nói thì các cậu cũng đều có tư cách này. Còn thời gian nửa năm, quay về chuẩn bị cho tốt. Nhưng tạm thời vẫn không nên để lộ ra.”
Giang Phong lập tức gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi vẫn muốn cảm ơn ông.”
Chuyện này đối với Giang Phong mà nói thật sự là một tin tức vô cùng tốt. Anh ra ngoài, hiếm khi trên mặt có thêm vài phần vui vẻ.
Trần Thịnh đi cùng với Giang Phong, chợt nhìn thấy nụ cười của anh còn ngây ra một lúc, lập tức hỏi: “Giám đốc Giang, có chuyện gì vui sao?”
Giang Phong: “Không có gì, về thôi.”
Trần Thịnh lập tức khởi động xe, tuy lần này đi để làm tài xế nhưng Trần Thịnh vẫn rất vui, hiếm khi công ty cho anh ta cơ hội luyện tập như vậy. Anh ta nhìn Giang Phong qua kính chiếu hậu, thấy tâm trạng anh cũng không tệ, có thể thấy được có chuyện gì đó.
Chẳng qua nếu như Giang Phong không đề cập tới, hiển nhiên anh ta cũng không nhiều lời.