Chương 645: Kỳ ngộ 9
Hai đứa nhỏ nhảy cẫng lên, vô cùng vui mừng. Trẻ con đứa nào lại không thích đồ ăn vặt chứ? Hai đứa nhỏ chạy vui vẻ phía trước, Giang Phong và Từ Toa nắm tay nhau đi theo sau, Giang Phong nói nhỏ: “Em có thấy thịt dê mà anh để ở thành phố Giang Hải không?”
Từ Toa: “Hả?”
Cô lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không thấy.”
Cô thực sự không thấy. Giang Phong nói: “Anh để ở siêu thị.”
Có điều nghĩ lại cũng không có gì ngạc nhiên khi Từ Toa không biết. Mấy hôm Giang Phong không ở đây, một mình Từ Toa rất bận, đúng lúc bọn họ tạm dừng để xử lý hàng cũ nên Từ Toa đã cho phép bản thân được nghỉ ngơi, không mấy khi đi dạo. Cô ngủ đến mất dạng ở thành phố Giang Hải, chỉ cần thời gian họ đến bị lệch là có thể sẽ không gặp được.
“Tối nay em lấy ra đi, ngày mai chúng ta sẽ ăn thịt dê nướng.”
Từ Toa: “...”
Cô ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Trời nóng mà ăn thịt dê, không nóng hả?”
Chắc sẽ bốc hỏa mất nhỉ?
Giang Phong cười rồi áp sát tai cô, thì thầm vài câu đã đổi lại được khuôn mặt đỏ bừng cùng một cái đánh của Từ Toa. Giang Phong giả vờ đau, liên tục kêu rên. Hai đứa nhỏ đang chạy lon ton thì quay đầu bối nhìn ba mẹ.
Giang Phong cười: “Ba mẹ đang giỡn thôi.”
Hai đứa nhỏ chống nạnh hệt như người lớn, chép miệng rồi nói: “Trẻ con.”
“Phụt!” Từ Toa không nhịn được bật cười, nói: “Để cho hai đứa cười rồi.”
Hai đứa nhỏ cười khanh khách.
Vì Giang Phong về nên bà Từ đã bảo nhà nấu vài món ăn, còn đặc biệt nấu thêm canh, bà cụ cảm thán: “Ra ngoài vất vả lắm đúng không? Đồ ăn bên ngoài không ngon như ở nhà.”
Giang Phong gật đầu: “Đúng là vậy.”
Anh nói: “Cháu ở ngoài rất nhớ món canh dạ dày heo bọc gà của bà.”
Bà Từ cười vui sướng: “Ừ, người bình thường làm sao đọ nổi tay nghề của bà chứ.”
Nói gì thì nói, thời bà còn là thiếu nữ đã theo gia đình đi bán bánh bao rồi mà. Tuy mấy năm nay, tay nghề kém đi nhiều, nhưng sau có điều kiện hơn, trong xưởng lại có nhà ăn, bà đã học lỏm được kha khá thứ.
“Tối nay nấu dạ dày heo bọc gà cho cháu.”
Giang Phong: “Dạ!”
Anh quay sang nhìn hai đứa nhỏ lại bắt đầu mở bao trong sung sướng, anh nói: “Mở xong thì đưa cho dì Hứa xếp lên kệ nhé.”
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”
Hai bảo mẫu nhà họ, một người là dì Vương – chuyên nấu ăn, một người là dì Hứa – chuyên dọn dẹp nhà cửa, giúp chăm con. Giang Phong thấy bọn họ đều đang bận nên hỏi Từ Toa: “Nhà mình không đủ người nhỉ?”
Nói tới chuyện này, Từ Toa gật đầu, đúng thật là như vậy. Nhìn thì có vẻ ít việc, nhưng nhà bọn họ lớn, lại có hai đứa nhỏ, đủ thứ việc từ trong ra ngoài nên thực ra bọn họ rất bận.
Cô nói: “Em đã bảo Lý Lan để ý giúp rồi, em định tìm một người có bản lĩnh khá để chuyên đưa đón bọn nhỏ. Như vậy sẽ tốt hơn nhiều.”
Giang Phong: “Cứ vậy đi.”
Từ Toa chưa bao giờ đi Nội Mông, những thành viên khác trong gia đình cũng vậy. Lúc ăn cơm, mọi người đều nói về chuyện đó, Giang Phong biết mọi người tò mò nên đã miêu tả lại quang cảnh ở đó, rồi anh thành thật cảm thán: “Ở đó không phát triển nhanh như ở đây.”
Từ Toa cười: “Phát triển còn phải xem chính sách nữa. Với lại, mọi người chỉ muốn biết phong cảnh tự nhiên thôi.”
Tiểu Mộc Mộc chu miệng thổi miếng thịt nóng hổi, nói: “Con cũng muốn đi.”
Thủy Thủy hùa theo anh trai: “Con cũng vậy.”
Đừng thấy hai bạn nhỏ có ngoại hình giống hệt nhau, Từ Toa lại còn ác ý cho chúng mặc giống nhau, nhưng thực ra, chỉ cần hơi thân quen với chúng là sẽ không khó để phân biệt hai đứa nhỏ. Bởi vì tính cách của hai đứa tuyệt nhiên khác hoàn toàn. Anh trai hoạt bát, nhiệt tình và ríu rít nói suốt, là một đứa trẻ biết ăn nói. Em trai lại là tay sai đắc lực của anh trai, không nói nhiều như anh và cũng lười hơn anh rất nhiều. Nhưng mà cậu bé lại rất nhanh nhạy, thường hay bổ sung “kỹ thuật” cho anh, có thể nói cậu bé là quân sư nhỏ cho anh trai mình.
Từ Toa: “Sau mẹ sẽ đưa bọn con đi du lịch nhé.”
Từ Toa tuyên bố!
Hai đứa nhỏ “oa” một tiếng rồi nhìn nhau và đập tay nhau.
“Mẹ nói là phải làm đó.”
Từ Toa hất cằm, cười hỏi: “Có lúc nào mẹ nói mà không làm không?”
Nghĩ kỹ thì đúng là không có. Hai đứa nhỏ cùng nhau lắc đầu.
Từ Toa: “Đúng rồi.”
Có điều Từ Toa cũng nói thêm: “Nhưng ba mẹ gần đây khá bận, chúng ta chờ thêm một thời gian nữa được không? Nhưng mẹ hứa nhất định sẽ trong năm nay.”
Bà Từ nghe vậy liền phì cười, hứa cũng chắc chắn quá. Có điều hai đứa nhỏ rất hiểu chuyện nên đã đồng ý rồi cùng đập tay rất vui vẻ.