Chương 65: Anh họ
Từ Toa: “Tất nhiên là cháu giỏi rồi, nếu như cháu không giỏi, lãnh đạo cũng sẽ không để cho cháu làm chủ nhiệm hội phụ nữ của ban quản lý đại đội chúng ta rồi. Nhưng cho dù cháu có giỏi thế nào, cũng phải có lãnh đạo sáng suốt nhìn ra cái giỏi của cháu chứ. Lãnh đạo của công xã là lãnh đạo giỏi, đại đội trưởng cũng là lãnh đạo giỏi. Chỉ có lãnh đạo giỏi, mới có thể khai thác ưu điểm của cấp dưới.”
Đại đội trưởng nghe thế, cả gương mặt đều tràn ngập sự vui vẻ.
Ai mà không thích được khen chứ.
Khen ngợi lẫn nhau, được đấy.
Ông ta nói: “Cháu nói cũng đúng, chú có thể làm đại đội trưởng nhiều năm như vậy, đám xã viên bọn họ đều biết chú vì ban quản lý đại đội.... Tận tâm, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi đấy...”
Hai người khen qua khen lại, Phương Vệ Quốc nghe thấy da đầu run lên, ông ta nói: “Tôi ra ngoài đồng xem thử.”
Đại đội trưởng: “Được, đúng rồi, ông qua núi kế bên xem thử, hôm qua tôi đến công xã, nghe nói phía sau có lợn rừng xuất hiện, ôi, hoa màu còn chưa lớn đâu. Tuy cách đại đội của chúng ta có hơi xa, nhưng cũng không thể chủ quan.”
Phương Vệ Quốc nghiêm mặt đứng lên, nói: “Được, tôi sẽ đi.”
Liên quan đến hoa màu và sự an toàn thì cũng không phải là chuyện nhỏ.
Đại đội trưởng suy nghĩ một chút, nói: “Chờ chút, tôi đi với ông thì tốt hơn.”
Việc trong thôn chính là như vậy đấy, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Tuy Từ Toa đã đến, nhưng quả thật công việc của hội phụ nữ không nhiều. Dù sao, ngoại trừ cấp trên dặn dò công việc, những chuyện khác, mọi người cũng rất ít khi tìm đến ban quản lý đại đội để giải quyết.
Cho nên nói chuyện lần trước của Bạch Liên Hoa, thật đúng là Từ Toa cản được cơ hội.
Tuy đã bắt đầu làm việc, nhưng Từ Toa lại không có việc gì để làm, cô chán muốn chết. Không biết tại sao, Từ Toa suy nghĩ tình trạng của mình thì lại nhớ đến người hàng xóm, bà chị già quái gở thường xuyên thông qua cửa sổ nhìn người đi đường,
Được, tối nay phải đến nhà chị ta!
Bây giờ Từ Toa có thể chắc chắn rằng, nếu cứ tiếp tục làm việc như vậy, mình nhất định sẽ bị biến thành bộ dạng của kẻ vô dụng, không, đây không phải cuộc sống cô muốn.
Từ Toa quyết định chủ động ra trận, cô hỏi: “Trong thôn ai hay đánh vợ nhất?”
Cán sự Từ Lập sửng sốt, quẹt một đường lên giấy, thấp thỏm hỏi: “Em, em định làm gì?”
Từ Toa nghiêm túc đáp: “Với tư cách là chủ nhiệm hội phụ nữ, tất nhiên em phải bảo vệ quyền lợi của phụ nữ rồi...? Em phải ghi nhớ thật kĩ những người đánh vợ. À đúng rồi, anh có biết nhà nào có quan hệ mẹ chồng nàng dâu lục đục không, có mẹ chồng xấu hoặc con dâu xấu không? À à à, có nhà nào ngược đãi trẻ em gái không nữa?”
Cán sự Từ đổ mồ hôi hột... một giọt rơi xuống.
Không biết tại sao, anh ta cảm thấy, đứa em họ bà con xa này đang muốn kiếm chuyện.
Người khác nói cô yếu đuối đáng thương, nhưng trong lòng cán sự Từ cảm thấy không thể nào, ông của anh ta là anh ruột của ông ngoại Từ Toa. Năm đó ông bà ngoại Từ Toa chạy nạn đến thôn này nương nhờ nhà bọn họ.
Mấy cái khác không nói nhưng với tư cách là người nhà, từ nhỏ anh ta hay nghe bà nội nói, biết ông chú của anh ta, khục khục, không giống bên ngoài.
Lại nhìn Từ Toa, cán sự Từ cảm thấy mình sáng suốt hơn người ngoài một chút.
Anh ta ôn tồn nói: “Thật ra chúng ta không cần xen vào mấy việc này đâu. Làm tốt nhiệm vụ cấp trên giao cho là được rồi, mấy chuyện này trong thôn nếu bọn họ không đến tìm, em cũng đừng quan tâm làm gì. Mấy chuyện này nếu xử lý không tốt sẽ làm liên lụy đến mình.”
Cán sự Trần đứng kế bên gật đầu phụ họa, anh ta nói: “Tiểu Từ nói đúng, em yếu đuối như vây, thật sự lẫn vào đám người phụ nữ chanh chua kia, mới chính là thua thiệt.”
Cán sự Trần nói xong, bật cười: “Hai người đều họ Từ, lúc tôi gọi Tiểu Từ, cảm thấy như gọi hai người.”
Từ Toa khẽ cười, nói: “Lúc người khác gọi cán sự Từ, em cũng tưởng họ gọi hai người.”
Theo lý thuyết thì chủ nhiệm hội phụ nữ mọi người đều sẽ gọi là chủ nhiệm. Nhưng tuổi Từ Toa nhỏ, nhìn không có chút khí thế nào cả, ngày đầu tiên, mấy người đại đội trưởng đều gọi Từ Toa là “cán sự Từ”. Nhưng hình như họ đã quên, ban quản lý đại đội của bọn họ có đến hai người họ Từ.
Từ Toa: “Vậy mọi người cứ gọi thẳng tên em đi. “
Gọi Tiểu Từ, cán sự Từ hay đồng chí Từ cũng sẽ bị lộn.
Hơn nữa, Từ Lập đến sớm hơn, mọi người gọi anh ta là cán sự Từ cũng quen rồi.
Từ Lập và Tiểu Trần gật đầu: “Được.”