Chương 656: Hành trình đến thủ đô 6
Giang Phong thừa nhận: “Nhạt thật, nhưng người bạn đó của anh sức khỏe không tốt, thường xuyên xin nghỉ. Với tư cách là ban cán sự của lớp, anh đã đến đưa tài liệu học mấy lần.”
Nói đến đây, đột nhiên anh hơi dừng một chút, nói: “Vừa rồi người đàn ông ăn cơm với Hồ Hạnh Hoa... Hình như anh từng gặp rồi.”
Từ Toa: “Ồ?”
Giang Phong: “Anh ta là anh họ của bạn anh.”
Lúc đầu anh không nhớ, dù sao cũng đã gần hai mươi năm rồi, cũng may trí nhớ của Giang Phong tốt. Nếu là người bình thường có khi đã quên sạch từ lâu rồi. Dù sao nhiều người như vậy, ai cũng đều thay đổi.
Giang Phong không chỉ nhớ mà còn nhớ rõ đây không phải người tốt gì, anh nói: “Thật đúng là người tốt sống không lâu, tai họa sống ngàn năm, người này không phải kẻ tốt lành gì.”
Từ Toa lập tức tò mò hỏi: “Sao vậy?”
Giang Phong: “Người này từng nằm trong cách ủy hội.”
Vừa nói như vậy bà Từ và mấy người Tiểu Triệu đều lộ ra biểu cảm chán ghét.
Những năm đó, ba chữ kia sẽ khiến cho người ta sợ hãi, nhưng bây giờ nghe thấy đã chán ghét.
Tuy nói như vậy có hơi khó nghe nhưng ở trong đó rồi thì còn được mấy người tốt chứ?
“Sao Hồ Hạnh Hoa lại giao du với hạng người này chứ.”
Giang Phong cười: “Cô ta cũng đâu phải hạng người tốt lành gì?”
Bà Từ gật đầu: “Ừ.”
Mắt Giang Phong lóe lên, nói: “Không nói về bọn họ nữa, chúng ta đến nơi rồi.”
“Tụi con muốn đến phòng của bà chơi.”
Giang Phong: “Được, đi đi.”
Anh mỉm cười, nói: “Toa Toa, em cũng đi đi, anh đi mua một ít đồ ăn vặt.”
Từ Toa: “Được, em muốn ăn bánh phục linh, bánh jiangmi với lại bánh hoa.”
Từ Toa cũng không nhớ món nào là đặc sản nữa, tóm lại cứ mua hết đi.
“Ah đúng rồi, em muốn ăn kẹo hồ lô nữa.”
Giang Phong: “Được!”
Anh nhìn thoáng qua Tiểu Triệu, mắt thấy Từ Toa đã vào cửa mới nói nhỏ: “Mấy ngày nay ở thủ đô chú ý một chút, Hồ Hạnh Hoa này không đi đường ngay, quan hệ của hai nhà chúng tôi rất tệ, khó bảo đảm cô ta sẽ không có ý xấu.”
Tiểu Triệu lập tức nghiêm mặt: “Tôi biết rồi.”
Anh ta thấy Giang Phong không phải một người nói nhiều, ngoại trừ đối với vợ anh ra thì anh luôn tỏ vẻ lạnh lùng. Hễ anh bắt đầu dặn dò thì chắc chắn là không phải mấy việc không có mục đích rõ ràng.
“Được rồi, tôi xuống dưới mua chút đồ ăn vặt, lúc tôi không ở đây cậu phải chú ý nhiều hơn.”
“Được!”
Giang Phong dặn dò Tiểu Triệu xong sau đó lập tức xuống lầu, anh xuống dưới lầu, ánh mắt đã u ám hơn nhiều.
Tuy thời gian tiếp xúc vừa rồi rất ngắn nhưng anh nhìn thấy ánh mắt bàn đó liếc về phía Từ Toa tỏ vẻ kinh diễm, cho dù Giang Phong không nhớ người kia cũng sẽ không tùy tiện buông lỏng. Dù sao, Hồ Hạnh Hoa làm nghề gì, trong lòng Giang Phong đã biết rõ.
Loại phụ nữ làm mấy việc như vậy chắc chắn lòng dạ sẽ không tốt.
Nếu thật sự muốn mặt mũi cũng sẽ không chạy về quê kéo người, cho nên đối với loại người này, anh rất cẩn thận.
Giang Phong đi ra ngoài tìm một chiếc xe xích lô, đi đến Toàn Tụ Đức lần nữa.
Anh đứng ngoài cửa nhìn một chút, quả nhiên chỉ thấy mấy người Hồ Hạnh Hoa cùng nhau đi ra ngoài, người đàn ông dẫn đầu đúng là anh Lý đó, lúc này anh ta uống say khướt, tay cũng bắt đầu không yên. Nhưng mấy người đó cũng không tìm xe xích lô hay gì cả, đi thẳng qua hẻm nhỏ bên kia.
Bây giờ là lúc trưa ấm tối lạnh, buổi trưa mặc tay ngắn hợp lý nhưng chạng vạng tối thế này sẽ có gió, Giang Phong nhìn Hồ Hạnh Hoa và một đồng chí nữ khác bị lạnh đến mức phải chà cánh tay nhưng vẫn còn có thể cười với người đàn ông kia.
Thật sự Giang Phong muốn khen đồng chí nữ này giỏi thật, chỉ có điều Giang Phong lại không ngờ Hồ Hạnh Hoa còn giỏi hơn.
Dọc theo con đường này, cô ta đang nói mấy lời dễ nghe, lải nhải không ngừng, Giang Phong đi cách bọn họ không gần cũng không xa. Vốn dĩ Hồ Hạnh Hoa muốn theo dõi Giang Phong và Từ Toa, nhưng lại không ngờ bản thân mình thất bại còn người ta lại thành công.
“Anh Lý, anh nhất định phải cho em vay mười vạn tệ kia đấy nhé? Nếu không thì qua mấy ngày nữa Tứ Hợp Viện kia sẽ bị bán đi mất…”
“Anh Lý, chỉ cần anh đồng ý, bọn em nhất định sẽ khiến anh hài lòng...”
“Anh Lý, lần này anh có thể cho bọn em xem món đồ cổ anh mua lúc trước được không?”
...
Giang Phong cảm thấy sợ là tên họ Lý này não có vấn đề rồi, nghe Hồ Hạnh Hoa ríu rít như chim sẻ còn có thể cười đắc ý được nữa.
Cái này có gì đáng để vui chứ.
Chẳng qua anh nhớ rõ người này cũng không phải gia đình có bối cảnh gì, sở dĩ anh nhớ kỹ người này là vì năm đó, người này đến nhà người bạn học kia của anh tống tiền, năm đó anh ta 17 – 18 tuổi, nghèo rớt mùng tơi, đoán chừng còn không bằng một đứa nhỏ đến từ nông thôn như anh.
Trái lại bây giờ lại giàu có.