Chương 659: Hành trình đến thủ đô 9
Giang Phong: “Chắc hẳn sẽ ngồi tù hết cả đám, không ra ngay đâu, bây giờ vốn dĩ rất nhạy cảm với những chuyện này, bọn họ lại làm ầm ĩ kinh thiên động địa, hôm nay chắc phải có cả trăm người vây xem đó. Dù bọn họ có ‘ô dù’ ở đó thì anh nghĩ khả năng hành động cho bọn họ cũng không nhiều. Sự việc quá ầm ĩ, nếu giúp rồi thì còn ai tin nữa?”
Cho đến giờ Từ Toa vẫn chưa có cảm giác chân thật lắm, đối với cô, Hồ Hạnh Hoa là nữ chính, là một nhân vật rất lợi hại. Sau khi cô ta trùng sinh, là một người theo chủ nghĩa vị kỷ tinh tế[1], tuy không hại người trực diện, nhưng cô ta đã dựa vào người bên cạnh để bẫy không ít người và phất lên nhanh chóng. Sau cải cách mở cửa, cô ta đã đậu vào đại học ở thủ đô và sử dụng số tiền bao nhiêu năm nay tích cóp để mua tứ hợp viện[2]. Đồng thời cô ta còn quen được rất nhiều người tài giỏi, thiết lập những mối quan hệ vững chắc cho sự phát triển tốc độ sau này. Nhưng bây giờ cứ thế lại bị Giang Phong “xử gọn”? Quá hoang đường. Lẽ nào sức chiến đấu của nữ chính lại yếu như vậy sao?
[1] chủ nghĩa vị kỷ ở một mức độ cao hơn, tinh tế hơn.
[2] kiến trúc nhà truyền thống của Trung Quốc.
Cô nói: “Em cứ tưởng Hồ Hạnh Hoa rất khó xử lý.”
Giang Phong: “Có gì mà khó chứ? Muốn một người tốt thì rất dễ, nhưng muốn một người không tốt lại quá đơn giản.”
Anh vỗ vỗ Từ Toa, nói: “Chẳng phải sáng mai phải dậy sớm để xem thượng cờ còn gì, em không ngủ hả?”
Nói đến đây, Từ Toa sa sầm mặt mày. Cô bĩu môi làu bàu: “Còn không phải là do anh về trễ khiến em lo lắng à?”
Giang Phong cười sờ má cô: “Lỗi của anh.”
Anh ôm cô, nói: “Phải làm sao đây?”
Từ Toa: “Hừ.”
Nói đến ngủ, Từ Toa thực sự không thể ngủ ngay được, có chuyện gì khiến người ta chấn động hơn việc Hồ Hạnh Hoa vào tù chứ. Từ Toa không thấy lạ với việc Hồ Hạnh Hoa đã làm, dù sao thì kiếp trước cô ta cũng đã làm nghề này ở miền Nam rồi.
Đừng thấy cô ta nói nếu như có thêm cơ hội sẽ thế này thế kia, cũng đừng thấy cô ta luôn miệng nói mình bị lừa, nhưng nói một câu khó nghe thì là cô ta đã sống cuộc sống đó 20 mấy năm, rất nhiều việc đã trở thành thói quen rồi. Có lẽ khi gặp chuyện, suy nghĩ đầu tiên chính là dùng thủ đoạn này để giải quyết vấn đề.
Cũng không thể nói cô ta không muốn thay đổi, chỉ là có một số chuyện đã khắc sâu trong xương tủy mà thôi. Hơn nữa, Từ Toa không hề tin tưởng nhân phẩm của Hồ Hạnh Hoa. Chưa kể, rõ ràng cô ta trước đó biết Bạch Liên Hoa hại cô ta, còn đợi cô ta chết, thế mà sau đó cô ta đến thôn để tìm các cô gái “đi làm” ở chỗ cô ta. Đây không phải là việc mà con người có thể làm. Vì vậy, cô biết cái xấu của Hồ Hạnh Hoa.
Nhưng mà không phải sức chiến đấu của nữ chính thường rất mạnh à? Giang Phong cứ thế thuận lợi hoàn thành ư?
“Sao không ngủ?”
Giang Phong nhẹ nhàng vỗ về Từ Toa như đang dỗ dành em bé.
Từ Toa: “Em đang nghĩ có phải em đánh giá cô ta quá cao rồi không.”
Giang Phong nhỏ tiếng cười, anh nói: “Vẫn nghĩ đến cô ta cơ à?”
Từ Toa: “Dạ.”
“Em vô cùng quan tâm đến cô ta đấy.” Giang Phong nói đúng trọng tâm.
Từ Toa: “Ai bảo cô ta cứ hơn thua với em nên tất nhiên là em quan tâm đến cô ta rồi.”
Giang Phong: “Không sao, có anh đây.”
Từ Toa mỉm cười, cô vùi đầu vào người Giang Phong rồi nhắm mắt lại và nói: “Ngủ thôi, ngủ thôi.”
Nhớ kiếp trước cô đã xem một bộ phim Hồng Kông cũ, đây là series phim. Nam chính vô cùng ngầu, rất nhiều lần dính đến chuyện sống chết, đối mặt với rất nhiều sóng to gió lớn mà vẫn ngầu bá cháy, bất cứ chuyện gì cũng đều gặp dữ hóa lành. Thế nhưng cái kết của tập cuối trong chuỗi phim này là trải qua muôn vàn hiểm nguy, nam chính lại bị một kẻ côn đồ vô danh đâm chết. Thật mỉa mai. Bao nhiêu tên tai to mặt lớn, bao nhiêu kẻ phản diện lợi hại đều không giết được nam chính nhưng một tên côn đồ qua đường lại làm được.
Tất nhiên Hồ Hạnh Hoa không thể so với nam chính chính diện, nhưng có thể thấy không phải cái gì trong đời cũng là điều chắc chắn. Cô biết Hồ Hạnh Hoa là nhân vật chính của truyện, nhưng có lẽ nữ chính này sẽ lụn bại vì những kẻ “qua đường” ấy. Tất nhiên Hồ Hạnh Hoa không phải nhân vật chính diện, bọn họ cũng không phải phản diện gì. Từ Toa nghĩ ngợi miên man, tâm trí dần mờ mịt, cô từ từ ngủ thiếp đi.
Ngay lúc này, đồn cảnh sát đang đèn đuốc sáng trưng, ở đây không có một ai ngủ được, thậm chí một số đồng chí đã tan ca cũng bị gọi đến.