Chương 663: Thay đổi 3
“Mẫu mã ở đây không có gì mới mẻ, không có tính tham khảo mấy, cháu chụp ảnh rồi đem về cho mọi người tham khảo cùng.”
“Sao cháu không chụp luôn ở đó thì đã không cần mua rồi.” Bà Từ cảm thấy mình rất thông minh.
Từ Toa: “Nếu cháu chụp ảnh ở chỗ đó, chắc hẳn sẽ bị đuổi đi liền. Với lại hà cớ gì phải làm khó người ta? Cũng không phải chuyện to tát gì, bà xem, cháu mua đồ, vừa có thể chụp ảnh, mọi người cũng có đồ để mặc nữa. Nhân viên bán hàng cũng rất vui, không phải rất tốt ư? Chuyện đơn giản thì sao phải vì tiết kiệm tiền mà khiến đôi bên mất vui chứ?”
Giang Phong mỉm cười: “Vui phải không? Người ta nhìn em ngơ luôn.”
Từ Toa: “Em muốn để chị ta biết được thái độ phục vụ tốt có thể có được những gì.”
Cô lại nói thêm: “Hơn nữa em nói rất hay mà, chị ta cũng kể nhiều chuyện về mẫu mã lắm. Thì ra bây giờ cũng có người chuyên đan áo len cho người khác nữa đó.”
Bà Từ ngạc nhiên: “Có người làm ư? Không phải tự mình đan cũng được à?”
Từ Toa: “Sẽ có người không biết chứ, hơn nữa đan áo len hộ sẽ rẻ hơn so với mua đồ bán sẵn như này.”
Giang Phong không nói gì nhiều, anh chỉ sờ từng cái áo len một, lắc đầu nói: “Chất lượng bình thường, không phải lông cừu loại xịn.”
Anh đã đến Nội Mông, không phải không học hỏi được gì.
Từ Toa: “Một cái áo ở cửa hàng bách hóa là 88 tệ, chi phí cũng không phải thấp, nếu dùng chất liệu tốt hơn thì giá cả sẽ đắt hơn thôi. Như vậy sẽ khó bán hơn còn gì. Chỉ riêng một cái áo đã bằng hai tháng lương của một người công nhân bình thường rồi.”
Giang Phong gật đầu đồng ý.
“Mẹ ơi, con đói.”
Hai vợ chồng đang thảo luận với nhau thì Tiểu Mộc Mộc xen ngang, ánh mắt dán vào chiếc túi, Từ Toa: “Ở đây có đồ ăn vặt, hai đứa ăn đi, nhưng không được ăn nhiều đâu nhé. Lát nữa còn phải ăn cơm nữa.”
Bà Từ tò mò: “Không phải tất cả đều mệt à? Vậy mà còn ra ngoài?”
Từ Toa cười nói: “Ở đây cũng có đồ ăn, khi nãy cháu đã đặt ở dưới tầng rồi, lát nữa sẽ có người đem lên đây.”
Bà Từ thật lòng cảm thán: “Bây giờ tiện thế nhỉ.”
Từ Toa nghĩ bụng mấy chục năm nữa sẽ càng tiện hơn, chủ động đưa đến tận nơi. Lần này người ta chịu đưa đến đây là vì bọn họ đã trả tiền rồi mà thôi. Có điều cô không nói gì, ngược lại còn cười nói: “Bà cũng đi thử xem.”
Bà Từ: “Để bà trông chúng nó, chứ không thì hai đứa này ăn nhiều lắm.”
Hai đứa nhỏ đang mở túi ra lắc đầu cùng một lúc, nói rành rọt từng chữ một: “Bọn cháu không phải người như vậy.”
Bà Từ nói: “Hai đứa muốn qua mặt hỏa nhãn kim tinh của bà à?”
Bà nhìn rồi cảm thán: “Hai đứa mua cũng ít quá nhỉ.”
Giang Phong cười: “Lát nữa chia nhỏ ra để ở mỗi phòng, ai đói bụng thì cứ lấy ăn lót dạ.”
“Cốc cốc cốc.”
Đang nói thì nhân viên phục vụ đã đến trước cửa phòng, cô ta đẩy một chiếc xe, nói: “Đồ ăn các vị gọi đây.”
Từ Toa cười: “Cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ cười dịu dàng: “Đừng khách sáo, đây là điều nên làm mà.”
Cô ta đi về chỉ có hai lượt đưa và nhận, chút việc cỏn con này mà được 1 tệ, lương một tháng của cô ta có 35 tệ, cô ta điên mới không làm.
“Nước nóng sẽ có từ 7 đến 9 giờ tối, nếu mọi người không kịp dùng thì đến quầy lễ tân tìm tôi. Tôi sẽ bật nước nóng cho mọi người.”
Bà Từ rất cảm động, bà cụ từng gặp thái độ phục vụ khinh khỉnh nhưng chưa bao giờ gặp ai khách sáo, cười tươi như hoa như cô gái đây: “Phiền cháu quá, cảm ơn cháu nhiều.”
Nhân viên phục vụ cười tươi: “Không có gì ạ, chuyện nhỏ thôi, vì nhân dân phục vụ mà.”
Bà Từ: “Bọn cháu cũng đâu dễ dàng gì, tối rồi mà không được nghỉ ngơi lại còn phải làm việc.”
Nói là không được nghỉ ngơi, thật ra cũng không đúng, buổi tối tất nhiên là sẽ đóng cửa, nhưng nếu có khách gọi cửa hoặc khách thuê có chuyện chắc chắn sẽ tìm bọn họ. Vì vậy chưa chắc đã được nghỉ ngơi thoải mái.
“Buổi tối bọn cháu thay phiên nhau nghỉ, đúng ra tối nay không phải phiên cháu, nhưng cháu đã đổi ca với đồng nghiệp, mấy hôm nay đều sẽ do cháu phụ trách.”
Bà Từ không hiểu, ở nhà sướng biết bao, lại còn được ngủ một giấc ngon lành.
Hẳn đã nhìn ra vẻ khó hiểu của bà Từ, nhân viên phục vụ liền ngồi xuống, mặc kệ người ta vẫn đang ăn cơm, nói: “Đừng nhắc nữa, tối hôm qua nhà cháu có chuyện, một đám nam nữ làm loạn với nhau, bây giờ chỗ nhà cháu vẫn toàn là công an. Ba mẹ cháu, rồi cả em trai về quê viếng mộ rồi, mấy ngày nữa mới về. Một mình cháu sao mà dám ở nhà đây? Chi bằng cứ ở đây, ở đây đông người, cháu cũng thấy yên tâm hơn.”
Nói đến đây, cả phòng đều rất kinh ngạc.
Bà Từ: “Có chuyện như này nữa à?”