Chương 678: Triển lãm thương mại 7
Bất kỳ ai muốn hòa thuận với nhau đều nên chú ý mỗi người một khác. Từ Toa biết những vị khách này khá dễ tính nên pha trò vừa phải để xóa nhòa khoảng cách đôi bên, giao tiếp sẽ tiện hơn nhiều. Nhưng người nước ngoài không hiểu.
Mọi người nhìn thấy một chiếc áo len cashmere giá 180 tệ, nhưng trên thực tế, công ty Từ Toa chỉ có áo len cashmere là 180, những thứ khác thì không, áo len lông cừu của họ là 110, còn quần áo sẽ càng rẻ hơn.
Đừng thấy gian hàng của vợ chồng Từ Toa náo nhiệt, nhưng khi thật sự ký hợp đồng thì họ lại làm rất tỉ mỉ, hoàn toàn sẽ không có sai sót gì. Bất kỳ điều khoản nào cũng được kiểm tra kỹ càng một lượt.
“Khoản A, áo len cashmere mẫu nam, mã số 7300, 5 size, mỗi size 600 cái. Có 3 màu đen, trắng, xám, mỗi màu 200 cái. Khoản B, áo len lông cừu mẫu nam, mã số...” Đếm từng cái một xong thì tính tổng số: “Tổng cộng là 30 nghìn cái. Hợp đồng cam kết trong vòng 50 ngày kể từ ngày ký hợp đồng, hàng hóa sẽ được xuất cảng...”
“Đúng.”
“Ông Hans, 10 nghìn cái của ông là mẫu nữ...”
Không ai ngờ được nơi mở hàng đầu tiên lại chính là doanh nghiệp tư nhân mà bọn họ vẫn luôn xem thường, cho rằng chỉ dựa vào chiêu trò và không thực tế. Hơn nữa, rất nhiều người thấy đơn hàng này quả thực không nhỏ.
Từ Toa và Giang Phong bận rộn nên càng không quan tâm đến ai. Người phụ trách triển lãm đến tham quan, nói thầm với những người bên cạnh: “Gian hàng như nhau, người ta lại còn nằm ở vị trí kém nhất, các anh có tổng kết tại sao bọn họ lại mở hàng tốt hay không.”
Những người đứng bên cạnh đều khá ngượng ngùng, thật ra doanh thu ở đây không tốt như bọn họ nghĩ nên áp lực rất lớn. Một người trong số đó nói: “Có phải vì gian hàng của bọn họ thu hút, sặc sỡ không?”
“Gian hàng thu hút chỉ chứng tỏ có thể hấp dẫn người ta đến, vậy còn điều gì khiến người ta xuống tay như thế này?” Câu nói này đúng trọng tâm, người nước ngoài không ngốc, sẽ không chỉ nhìn gian hàng của bạn đẹp là sẽ bỏ tiền mua đồ.
“Sếp Giang và sếp Từ rất giỏi, tôi nghĩ họ có cách nhìn riêng của mình. Hay là tối nay chúng ta đi xem thử nhé? Hãy nghe kinh nghiệm của họ, có ích hay không thì cũng sẽ thêm một lối nghĩ.” Nghe là biết dân địa phương đã quen biết Giang Phong và Từ Toa.
“Anh sắp xếp đi, chắc chắn phải xem, tốt nhất là trưa nay. Chúng ta tốn sức lớn làm cuộc triển lãm, chắc chắn không mong cuộc triển lãm sẽ không như ý muốn. Khinh thường chúng ta chỉ là phụ, không mở mang con đường có lợi mới là thất bại. Nếu thật sự không giúp ích được gì, tôi cũng không biết phải nói gì hơn. Nhưng rõ ràng anh hãy nhìn người ta làm gì cũng tốt. Cùng là doanh nghiệp quần áo, anh xem tại sao xưởng may thủ đô lại không mở hàng tốt?”
Ông ta đi đến trước gian hàng của Từ Toa thì nghe thấy Từ Toa đang nói, người đối diện với cô cũng tóc đen, da vàng. Có điều người này chắc là doanh nhân Hongkong, bây giờ Hongkong vẫn chưa được trả về, người này vẫn còn hơi vênh váo.
Nụ cười của Từ Toa vẫn vậy, nhưng ngữ khí lại rất kiên định: “Nhất quyết không thể bán rẻ, đồ của chúng tôi xứng đáng với giá tiền này.”
“Cô đừng tưởng tôi không biết, giá cả trong nước các cô không hề cao, thủ công lại càng không đắt như thế! Cô muốn nhiều tiền đến thế không phải là moi tiền hả? Nếu cô như vậy, tôi sẽ nói bản chất của mấy người cho những người nước ngoài kia, nếu cô chịu đưa ra giá ưu đãi nhất cho tôi...”
Từ Toa chửi thầm trong bụng, nhưng ngữ khí rất thoải mái: “Ông có thể nói với bất kỳ ai. Tôi thật sự không để ý đâu. Mọi người đều kinh doanh, kiếm tiền chắc chắn sẽ là yếu tố đầu tiên. Họ không biết giá của tôi cao hơn giá thị trường sao? Cũng biết chứ. Nhưng có lý do gì cho giá cao không? Cũng có! Nếu chúng ta lấy cùng một loại hàng hóa từ cửa hàng và bán chúng với giá rẻ, người ta còn không thèm nữa là! Người ta đến đây đều vì muốn đồ tốt. Sản phẩm của chúng tôi không cùng chất lượng với những thứ ở bên ngoài. Tiền nào của nấy, nguyên tắc này có từ xưa, tôi nghĩ ông không phải là nhà sản xuất mà là dân buôn hàng lậu đúng không? Hẳn ông biết rõ hơn rằng, ở Hongkong, các ông càng không thể đáp ứng số lượng áo len cashmere. Giá này của tôi thật ra rất tốt rồi.”
Cô không những không tức giận mà còn tỏ ra ý tứ sâu xa: “Nói thật nhé, xưởng chúng tôi đã mua 90% hàng, nếu ông không thể đặt mua ở chỗ tôi thì đừng nghĩ nhiều về trong nước nữa. Mà ông còn có thể đi đâu? Các nước Đông Nam Á? Ông tin được không? Chất lượng thành phẩm của bọn họ có phải tốt nhất và tỉ mỉ như của chúng tôi hay không? Tôi nghĩ nếu ông sẵn sàng tham gia triển lãm thương mại này, nghĩa là ông đã xem xét thị trường và biết rằng họ không thể. Hàng về chỉ có bấy nhiêu thôi, đặt bao nhiêu thì bớt đi chừng ấy, nếu ông không nhanh tay thì năm nay sẽ không còn hàng nữa. Ngay cả khi ông muốn đặt vào năm tới, chúng tôi chắc chắn sẽ ưu tiên những khách hàng đã đặt mua trong năm nay. Tôi không nghi ngờ gì rằng họ sẽ quay lại vào năm sau, bởi vì chúng tôi là vậy, giá cả phù hợp và chất lượng tốt! Những nhà tư bản như bọn họ không phải rất hiểu rõ cái chuyện ăn hời lời lớn này ư? Khi đó sẽ không còn chuyện gì của ông nữa. Chẳng lẽ ông muốn mua sản phẩm có chất lượng trung bình? Tôi nói một câu khó nghe nhé, ông nhập đồ chất lượng tốt, bỏ hàng cho các cửa hàng cao cấp là một giá tiền. Nếu ông lấy hàng bình thường, ông chỉ có thể bày bán ở chợ thôi. Ông nhập áo len cashmere giá 180 tệ, ông có thể bán chúng với giá 800, 900. Nếu bạn được ba mươi. Nếu ông lấy loại 30 tệ, dù bán giá 300 thì sao chứ? Tôi không tính cái này thì ông cũng rõ rồi đấy.”