Chương 68: Không có sức chiến đấu gì cả
Nói gì đó không vừa ý cô ta thì bỏ chạy, không có sức chiến đấu gì cả!
À không, thậm chí không phải nói gì không vừa ý. Mọi người chưa nói gì, cô ta tự giậm chân rồi chạy mất, tại sao chứ?
Từ Toa nghi ngờ hỏi: “Cô ta tức giận bỏ chạy sao?”
Từ Lập và Tiểu Trần gật đầu chắc chắn, nói: “Ừ!”
“Ừ” mạnh một cái , làm cho Từ Toa càng khó hiểu hơn: “Vậy, tại sao cô ta lại giận?”
Vừa rồi cũng đâu có chuyện gì xảy ra đâu?
Từ Lập: “Cô ấy rất hay nổi giận.”
Về điểm này thì người thích Hoàng Diệu Thường, Tiểu Trần cũng gật đầu: “Đúng vậy.”
Quả thật Từ Toa chưa thấy bao giờ, cô tò mò nói: “Vậy hai người nói em nghe thử đi?”
Cô chớp lông mi dài, đôi mắt to tràn ngập sự tò mò. Dù sao cô cũng chưa từng thấy cô gái nào như vậy!
Biểu cảm của Từ Toa quá rõ ràng, làm cho Từ Lập và Tiểu Trần không biết nên nói gì mới phải, Tiểu Trần suy nghĩ, nói: “Tôi đi tìm đồng chí Hoàng đây.”
Bây giờ cũng không biết Hoàng Diệu Thường đã chạy đi đâu, bây giờ anh mới đuổi theo còn kịp không?
Từ Toa cảm thấy, nếu Tiểu Trần thật muốn theo đuổi Hoàng Diệu Thường thì tám mươi phần trăm sẽ độc thân.
Quá yếu, cơ hội nằm trong tầm tay cũng không nắm bắt được.
Bác sĩ Tiểu Giang: “Vậy tôi cũng về đây.”
Anh ra khỏi cửa, thì nghe thấy Từ Toa vẫn còn líu ríu truy hỏi, người hiền lành như Từ Lập không thể đối phó được.
“Cô ấy hay nổi giận, cho nên đại đội trưởng để cho cô ấy làm người chấm công điểm, nếu ai không đi làm, cô ấy có thể mắng người đó…”
“Chuyện lớn nhỏ gì cô ấy cũng giận được, có một lần vì cãi nhau với chị dâu mà cô ấy ngất luôn…”
“Khi cô ấy còn nhỏ, lúc mà nhà ăn lớn vẫn còn, bởi vì cơm của cô ấy bị nhão, cô ấy đã quậy ở nhà ăn nguyên một ngày…”
“Bác sĩ Tiểu Giang nói cô ấy hay nổi giận, ít nổi giận lại thì mụn sẽ bớt đi nhưng cô ấy làm không được. . . . . .”
Từ Toa kinh ngạc: “Khó tính vậy à!”
“Đúng vậy!”
Bác sĩ Tiểu Giang nghe xong, cười yếu ớt lắc đầu về trạm xá. Trạm xá ở nông thôn không có y tá, cả trạm xá chỉ có mình anh ta.
Bác sĩ Tiểu Giang đem thảo dược đi phơi nắng, cởi áo blouse ra, thay một cái áo mưa dài, cuối cùng mới đeo một cái sọt trên lưng đi lên núi.
Tuy anh xuất thân là Tây y, nhưng bây giờ đang thiếu dược phẩm, không thiếu cũng phải hái một ít thảo dược bù vào, cứ cách hai ba ngày anh sẽ lên núi một lần. Bác sĩ Tiểu Giang đi lên núi, núi của họ cũng không sâu lắm, nhưng vẫn là núi lớn, đi sâu vào bên trong ít nhiều cũng sẽ thấy rắn sâu chuột kiến. Bác sĩ Tiểu Giang đi một lúc lâu, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, dường như cảm giác có một cái nhìn lạnh lẽo, anh hơi nghiêng đầu thì phát hiện một con rắn lao về phía mình.
Tình huống kiểu này anh đã sớm quen.
Ánh mắt anh lóe lên sự tàn khốc.
Con dao trong tay bác sĩ Tiểu Giang còn nhanh hơn người, quay người lại, không chút do dự giơ con dao về phía con rắn chém xuống, nhanh chóng tàn nhẫn, ba nhát đã giải quyết xong con rắn.
Đúng lúc này, tình cờ gặp lại ba bốn chàng trai.
Dẫn đầu mấy chàng trai là Trần Tam, em trai của Trần Nhị.
Bọn họ từ bên kia núi của thôn vòng đến, hầu như mỗi người đều khiêng một đòn gánh nặng. Vừa thấy bác sĩ Tiểu Giang giết chết một con rắn, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Trần Tam dè dặt, khách sáo chào hỏi với bác sĩ Tiểu Giang: “Giết, giết con rắn rồi à?”
Bác sĩ Tiểu Giang cười điềm đạm, nhặt con rắn lên ném vào gùi, ôn hòa nói: “Đường núi khó đi, gần đây còn có lợn rừng xuống núi, lúc xuống núi nhớ chú ý an toàn, cẩn thận một chút.”
Ánh mắt của Trần Tam rơi vào con rắn đã bị chặt ra thành nhiều khúc, nuốt một ngụm nước miếng, đương nhiên không phải do thèm ăn.
Chỉ cần nhìn thấy cái đầu hình tam giác của con rắn này, Trần Tam sẽ không dám thèm nữa!!!
Anh ta nịnh nọt cười, nói: “Tôi biết rồi, vậy chúng tôi đi trước nhé bác sĩ Tiểu Giang.”
Bác sĩ Tiểu Giang gật đầu, mỉm cười: “Hẹn gặp lại.”
Trần Tam: “Ừ ừ ừ, hẹn gặp lại.”
Nhìn thấy bác sĩ Tiểu Giang đeo gùi lên lưng, đi sâu vào hơn, anh ta xoa xoa da gà nổi trên cánh tay mình, vẫy tay, ý bảo đồng bọn chạy nhanh lên. Bước chân của họ thật sự nhanh hơn lúc đầu.
Đi ra xa rồi, lúc này Trần Tam mới quay đầu lại liếc mắt một cái, thấp giọng nói: “Mẹ nó, hết hồn.”
Trong đó có một tên đàn em nói lắp : “Ôi, ôi, mẹ kiếp. Mỗi lần tên đó cười, với, với em. Em lại, lại lạnh, ớn lạnh cả người…”
Trần Tam: “Đi mau đi mau! Đừng chọc vào tên đó!”
Trốn còn không kịp, không ngờ lần này lại gặp.
Nếu mà để cho Từ Toa nhìn thấy, sợ là kinh ngạc đến trố mắt , dù sao, cô còn đang nói về bác sĩ Tiểu Giang đấy.