Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 684 - Chương 684. Hiểu Chuyện

Chương 684. Hiểu chuyện Chương 684. Hiểu chuyện

Chương 684: Hiểu chuyện

Giang Phong họp ở công ty, lúc này Từ Toa đã ngã lên ghế sa lon, dì Hứa đã chuẩn bị nước tắm xong, nói: “Giám đốc Từ, nước xong rồi, tôi mới ném hai viên sủi bồn tắm vào, cô đi ngâm mình đi.”

Từ Toa gật đầu, nói: “Được.”

Cô duỗi cái lưng mệt mỏi, Tiểu Mộc Mộc và Tiểu Thủy Thủy lập tức lại gần, Từ Toa: “Hai đứa làm gì vậy?”

Đứa nhỏ tinh nghịch lập tức nói: “Dìu mẹ.”

Từ Toa ôi chao một tiếng, nói: “Dìu mẹ à, tại sao lại dìu mẹ?”

Hai anh em nhìn cô, nghiêm túc nói: “Mẹ rất mệt mà.”

Từ Toa bật cười, hôn nhẹ lên hai má của hai bạn nhỏ một chút, mấy ngày này bận rộn nhiều việc, cộng thêm bà ngoại cô lại về quê, Từ Toa cảm thấy trong lòng mình không ổn lắm, khiến cho hai bạn nhỏ đều thấy rồi.

Cô đưa tay ôm hai đứa nhóc nói: “Mấy hôm nay mẹ bận rộn nên mệt mỏi quá, nhưng chờ thêm vài ngày nữa mẹ sẽ chuẩn bị quà cho hai con được không?”

Hai bạn nhỏ lập tức truy hỏi: “Quà? Quà gì vậy ạ?”

Từ Toa nở nụ cười: “Đây là bí mật, nếu không thì sẽ không bất ngờ, đúng không?”

Hai đứa nhóc rơi vào trầm tư.

Từ Toa: “Mẹ đi tắm đây, hai đứa tự chơi nhé, được không nào?”

Được không nào?

Được chứ.

Hai anh em mỗi người nắm một tay của mẹ, đưa mẹ đến cửa phòng, lúc Từ Toa sửa sang nhà lại kiên quyết phải đặt bồn tắm lớn, sự thật chứng minh cái này thật sự rất hữu dụng. Khi nào mệt mỏi thì đây sẽ là nơi thư giãn tuyệt vời nhất.

Cô dựa vào bồn tắm, đầu gối lên miếng nệm êm phía sau, cân nhắc xem có nên mở rộng thêm nhà máy của bọn họ không.

Thật ra thì theo lý thuyết bọn họ không thiếu người, nhưng việc làm ăn tốt, dĩ nhiên là sẽ không đủ nhân viên rồi.

Từ Toa cũng hiểu, quy mô càng lớn nhất định nguy hiểm cũng sẽ càng lớn.

Cho nên tạm thời không có ý định tăng số lượng lớn nhân viên, nhưng cũng không sao, cô mở rộng nơi này, mua đất và xây nhà sẽ không bị lỗ. Hơn nữa Từ Toa cũng biết mình không thể cứ ở khu xưởng này mãi được, tóm lại vẫn không tiện lắm.

Bất tiện lớn nhất ở đây là không có sự riêng tư.

Nếu như bọn họ chuyển ra ngoài vậy văn phòng ở đây có thể gia tăng lên, mặc dù là không tăng, ở đây cũng có thể cho để cho bên quản lý nghỉ ngơi. Mà ngoại trừ vấn đề này ra thì vấn đề bây giờ là lấy hàng, nhà máy và lấy hàng đều nằm trong một khu xưởng, ít nhiều vẫn có chút hỗn loạn.

Có lẽ cô có thể tham khảo cách của đời sau, làm một thị trường phân phối buôn bán lớn.

Với lại nếu như lần này bọn họ đạt hiệu quả và lợi ích tốt, như vậy có phải bọn họ có thể mượn ngọn gió đông này để mở cửa hàng không. Thật ra áo len của bọn họ không hợp để cho người ta lấy bán lắm, giá thành quá cao cho nên Từ Toa nghĩ có thể mở cửa hàng được không, chuyên đi tuyến đường của hàng xa xỉ phẩm. Mở cửa hàng trong phạm vi toàn quốc không thực tế, nhưng còn Bắc Kinh, Thượng Hải và Quảng Châu nữa.

Vừa vặn đây cũng là vấn đề Từ Toa luôn suy tính. Suy nghĩ kỹ một chút cũng có thể đưa vào kế hoạch.

Cho nên nói việc của công ty không bao giờ là ít.

Thật ra những thứ này đều là để sau này mới nói, nhưng bởi vì Giang Phong xử lý chuyện bên hội công thương cho nên Từ Toa hoàn toàn nhẹ nhõm, cô cũng ít thất thần và suy nghĩ hơn. Lần này cô tắm khoảng một tiếng.

Dì Hứa lo lắng đi qua gõ hai lần cửa, xác nhận cô không có ngủ, trong lòng mới yên tâm.

Hai bạn nhỏ vẫn luôn đợi Từ Toa ăn cơm xong, mắt thấy cô đã tắm xong đi ra, vội vàng tiến lên: “Mẹ ăn cơm, bánh cuốn.”

Từ Toa mỉm cười: “Sao hai con không ăn trước đi.”

“Đợi mẹ.”

Tiếng nói bập bẹ nhưng lại trả lời dứt khoát, thật sự khiến cho trong lòng người làm mẹ vui sướng.

Từ Toa bật cười, vui vẻ: “Mẹ biết hai con hiểu chuyện mà.”

Cô ngồi xuống, hỏi: “Hôm nay có ăn rau không?”

Hai bạn nhỏ lập tức nhìn chung quanh, ánh mắt láo liêng.

Được, hiểu rồi.

Không ăn.

Từ Toa: “Nào, ăn chút rau nhé, bạn nhỏ phải ăn rau mới khỏe mạnh.”

“Mẹ gạt con, bọn con cũng không phải đứa nhỏ hai ba tuổi cái gì cũng không biết.”

Từ Toa dở khóc dở cười, nói: “Ah, vậy hai con bao lớn? Chỉ năm tuổi rưỡi thôi.”

Hai đứa nhỏ lập tức nói: “Năm tuổi rưỡi, đã là đứa trẻ lớn rồi.”

Từ Toa: “Được, vậy đứa trẻ lớn nói cho mẹ nghe xem mẹ gạt con thế nào? Chẳng lẽ trẻ nhỏ không nên ăn rau sao? À? Ăn rau mới có thể bổ sung rất nhiều chất dinh dưỡng, chất dinh dưỡng trong rau trong, thịt không có. Vậy sai ở đâu chứ?”

Cô nói một hơi khiến cho hai đứa nhóc lập tức thấy sợ.

Bởi vì bọn chúng là đứa trẻ thông minh, đứa trẻ thông minh đều biết mẹ không nói sai. Mẹ cũng không gạt người, là bọn chúng không muốn ăn rau thôi.

Hai đứa nhóc cúi đầu ra vẻ tội nghiệp.

Tiểu Mộc Mộc làm nũng: “Mẹ, con không muốn ăn rau, không thích ăn rau.”

Từ Toa mỉm cười: “Nhưng không ăn không được, mẹ cũng không muốn đi làm đâu, nhưng con thấy không phải mẹ cũng rất cố gắng sao?”

Bình Luận (0)
Comment