Chương 688: Lớn lên mệt mỏi
Ngược lại Tiểu Thủy Thủy làm như người lớn: “Người lớn đều là khẩu thị tâm phi mà.”
Nhóc con duỗi cái lưng mệt mỏi, đi qua nói: “Mẹ, con muốn ăn cơm.”
Từ Toa nhìn đồng hồ, cũng không phải thời gian ăn cơm tối mà?
Cô vỗ Giang Phong, nói: “Đứng lên.”
Giang Phong kéo cô lên, Từ Toa làm ra bộ dạng không xương, cười hì hì: “Em không có sức...”
Giang Phong: “Vậy anh cõng em nhé?”
“Cõng con cõng con. “ Tiểu Mộc Mộc hăng hái báo danh.
Từ Toa ôm chặt cổ Giang Phong: “Không được, không cho con giành với mẹ.”
Giang Phong: “...Anh thấy em đây là muốn mưu sát chồng nhỉ, mau buông tay ra.”
Từ Tó khẩn trương, cô xấu hổ cười nói: “Xin lỗi nhé.”
Giang Phong mỉm cười: “Không sao.”
“Mẹ, trưa nay con có ăn ớt chuông.” Nhìn thấy đồ ăn, bạn nhỏ lập tức tranh công. Đương nhiên rồi, chút tâm tư khác khi tranh công là buổi trưa con đã ăn ớt chuông rồi, buổi tối đừng bắt con ăn rau nữa.
Từ Toa còn không rõ ràng tâm tư của bạn nhỏ sao?
Cô chọc vào chóp mũi của nhóc con: “Buổi trưa và buổi tối đều phải ăn một chút rau.”
Cô mỉm cười, xấu lắm.
“Nếu như con không chịu ngoan ngoãn ăn rau, vậy mẹ cũng sẽ không ép các con.”
Nhìn thấy mắt bạn nhỏ sáng rực lên, Từ Toa mỉm cười: “Nhưng hai con không ăn rau sẽ thiếu dinh dưỡng, buổi sáng không uống sữa tươi nữa, đổi thành uống nước ép rau củ.”
Bạn nhỏ đơ luôn.
Bọn nhóc thật sự không thể tin được những gì mẹ nói.
Nước ép rau củ...? ? ?
Cái này siêu khó uống, nước ép rau củ còn buồn nôn hơn phân.
“Không! Con không muốn!”
Từ Toa cũng thoải mái.
“Buổi trưa và buổi tối các con đều không ăn, nếu như buổi sáng cũng nói không ăn...”
“Tụi con ăn!” Hai đứa nhóc ra vẻ kiên quyết giống như không có chút nào là chút không thích cả, vô cùng kiên cường.
Không thể nào uống nước ép rau củ được!
Vĩnh viễn cũng không thể uống.
Bọn nhóc còn nhớ rõ lúc trước mẹ để dì Vương chuyên luộc rau trong nhà làm nước ép rau củ một lần, bên trong có rau cần, dưa leo, còn có mướp đắng đáng sợ nhất!
Mướp đắng siêu đáng sợ!
Còn khó ăn hơn ớt chuông gấp một vạn lần, ăn mướp đắng một lần đã muốn nôn ra.
Bây giờ nhớ lại lúc ăn một miếng đó, hai bạn nhỏ đã cảm thấy cuộc sống không còn hy vọng nữa.
Nhóc con nịnh nọt nói: “Mẹ, Bảo Bảo thích ăn rau.”
“Ớt chuông cũng được.” Tiểu Thủy Thủy đứng kế bên bổ sung.
Từ Toa mỉm cười, gật đầu nói: “Mẹ biết rồi, hai con là những đứa bé ngoan nhất, không ai bằng hai con cả.”
Bạn nhỏ được khen vô cùng kiêu ngạo, rau củ nho nhỏ tính là gì chứ, ăn được hết!
Bọn chúng giỏi lắm đấy!
Bạn nhỏ ngoan ngoãn ngồi trước bàn cơm, cầm chén nhỏ của mình lên, Từ Toa cảm nhận được ánh mắt, ngẩng đầu nhìn Giang Phong, Giang Phong dựng ngón tay cái lên với cô một chút.
Từ Toa cười hì hì, nhóc con mà, hai đứa nhóc mà muốn đấu với cô sao?
Đừng hòng!
“Mẹ, khi nào thì bà cố về ạ?” Lúc ăn cơm Tiểu Mộc Mộc nhớ tới bà cố, buồn quá.
Lúc bà cố ở đây bọn chúng sẽ không cần ăn nhiều rau như vậy đâu.
Từ Toa: “Bà mợ đang mang thai, là thai song sinh, cho nên bà cố của con muốn ở lại một thời gian ngắn nữa. Sao vậy? Hai con nhớ bà cố rồi à?”
Gật đầu, dùng sức gật đầu.
Hai bạn nhỏ làm liên tục như gà con mổ thóc.
Nghĩ kĩ lại thì lúc nhỏ đám nhóc do bà Từ nuôi lớn, hầu như bạn nhỏ chưa từng xa bà, đột nhiên tách ra lâu như vậy, tất nhiên sẽ cảm thấy khắp nơi đều không quen.
Từ Toa nói: “Hai con xem, khi còn bé đều do bà cố chăm sóc cho hai con, bây giờ bà mợ cũng cần được chăm sóc, tất nhiên bà cố sẽ phải qua giúp đỡ. Ai bảo bà cố là người có thể làm nhất chứ. “
Tiểu Mộc Mộc cảm khái: “Rất có thể sẽ làm không tốt.”
Từ Toa cười: “Sao lại rất có thể làm không tốt?”
Tiểu Mộc Mộc đương nhiên: “Rất có thể vì ai cũng muốn giành bà mà.”
Từ Toa cười: “Nhưng chúng ta là người một nhà đúng không, bà mợ là con dâu của bà cố con đấy!”
Bạn nhỏ thật sự không hiểu mấy thứ quan hệ thân thích phức tạp này, nhưng cũng may thân thích của bọn họ không nhiều lắm, cho nên nhóc con có phân biệt ra được ngay.
“Vậy bà cố qua giúp đỡ thì phải đổi dì út Nữu Tể lại chứ.”
Dì út sẽ chơi với bọn chúng, tuy thời gian đã lâu lắm rồi, nhưng trí nhớ của bạn nhỏ rất tốt.
“Một đổi một.”
Từ Toa 'phụt' một tiếng bật cười, nói: “Dì út phải đi học, đến trường giống như hai con vậy. Còn nghiêm ngặt hơn hai con nữa.”
“Nghiêm ngặt thế nào?”
Từ Toa ra vẻ nghiêm túc: “Phải thi thường xuyên.”
Hai đứa nhỏ lập tức lộ ra gương mặt nhỏ nhăn như khổ qua, thi à, bọn chúng không thích đâu.
“Mỗi người đều có chuyện riêng của mình, hai con cũng có chuyện của hai con, chuyện của hai con chính là đến nhà trẻ học nhạc thiếu nhi, học viết chữ, học đếm, nhưng hai con may mắn lắm đấy. Hai con có rất nhiều bạn nhỏ, còn có thể chơi cầu trượt, đứa trẻ lớn hơn sẽ không được.”
“Lớn lên mệt mỏi quá nhỉ.”
Từ Toa gật đầu: “Đúng vậy, lớn lên rất mệt đấy.”