Chương 705: Đi làm 2
Cô hơi dừng một chút, rồi nói: “Em vừa vào bộ phận tiêu thụ, mới đầu chắc chắn không quen, nhưng nếu em để tâm là hiểu ngay. Người của bộ phận tiêu thụ đều có chút gì đó, chỉ cần em cố gắng, tóm lại có thể học được gì đó. Cho dù thế nào, thứ học được đều sẽ là của em.”
Lâm Châu nghiêm túc: “Em hiểu.”
Từ Toa nhìn về phía Lâm Tiểu Muội, lại hỏi: “Tiểu Muội, em có dự định gì không? Cũng tìm công việc sao?”
Lâm Tiểu Muội lập tức đáp: “Em tính tìm công việc, em sẽ làm chung với anh em.”
Cô bé cố lấy hết dũng khí lớn nhất của mình, nói: “Em tính đi báo danh làm nữ công nhân ở nhà xưởng.”
Dường như sợ Từ Toa ghét bỏ mình, cô bé lập tức nói: “Em biết dùng máy khâu may quần áo, khi còn ở nhà, có đôi khi em cũng làm trợ thủ cho mợ.”
Từ Toa: “Được, nếu em đã muốn đi, cứ trực tiếp đi là được, cái này không cần đánh tiếng với chị. Bên phân xưởng rất chào đón người có tay nghề. Nhưng có chuyện chị phải nói rõ với em. Nếu em đi tới nhà xưởng làm việc, thực ra phải đánh đổi bằng thể lực, có làm tốt bao nhiêu, chẳng qua cũng chỉ làm đến tổ trưởng, trưởng ca mà thôi, nếu nói nói triển vọng lên chức sau này, chắc chắn rất bình thường.”
Lâm Tiểu Muội không hiểu cho lắm, nhìn về phía anh mình.
Lâm Châu nói: “Như vậy cũng được, em và em gái đều chưa từng làm công việc gì, hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài. Đặc biệt là em gái, em ấy tiếp xúc với ít người hơn, tuy rằng thoạt nhìn đi làm việc ở nhà xưởng là làm việc thể lực, nhưng chắc chắn tốt hơn so với bọn em trồng trọt ở quê nhà nhiều.”
Nói như vậy, Lâm Tiểu Muội hiểu ngay, cô bé lập tức gật đầu: “Đúng vậy, em không cảm thấy may quần áo mệt, hơn nữa…” Cô bé cười nhạt, cúi đầu: “Em cũng không thông minh như rất nhiều người khác, cho nên có một công việc ổn định, em cũng rất vui rồi ạ.”
Từ Toa: “Vậy được.”
Giang Phong liếc mắt nhìn Từ Toa, Từ Toa đáp lại bằng một nụ cười mỉm. Anh biết, con người cô chính là một người tốt mềm lòng.
Lâm Châu nói: “Cảm ơn anh Giang Phong, chị Từ.”
Cậu bé vô cùng nghiêm túc: “Cảm ơn hai người.”
Nếu không có vợ chồng Từ Toa, hai anh em bọn họ thậm chí còn không biết có thể trưởng thành bình thường được không. Chính vì có bọn họ, nên hai anh em mới có thể lớn lên khỏe mạnh béo tốt, bây giờ cả hai đã trưởng thành rồi, nhưng bọn họ vẫn giúp đỡ như cũ.
“Em nhất định sẽ làm việc chăm chỉ.”
Giang Phong cười: “Thằng nhãi thối, nói những cái này làm gì?”
Anh rũ mắt, ngẩng đầu mang theo nụ cười, bảo: “Cho dù em đi làm ở đâu, dù là tự mình lập nghiệp cũng phải chăm chỉ làm. Anh biết em vì chuyện quá khứ mà rất biết ơn bọn anh. Nhưng anh nói lại một lần, anh bằng lòng giúp em là vì lúc nhỏ em có hơi giống với anh lúc nhỏ, không phải anh trông mong em báo đáp gì cả. Nếu như em thật sự muốn báo ơn anh, vậy cố gắng làm việc là tốt nhất. Anh hy vọng em học thêm được nhiều thứ ở bên anh, cho dù không thể ở lại bên anh làm cánh tay trái, cánh tay phải, mà rời đi lập nghiệp, thì chúng ta vẫn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Sự báo đáp mà anh mong mỏi là như vậy, em hiểu chưa?”
Lâm Châu nghe hiểu, từ nhỏ cậu bé đã khá thông minh rồi, lại vì tuổi tác quá nhỏ đã làm trụ cột trong gia đình, hiển nhiên lại càng có tâm tư kín đáo hơn người bình thường. Tuy rằng cậu bé tới bên này, chỗ nào cũng xa lạ, chỗ nào cũng tò mò, trông có vẻ rất ngờ nghệch. Nhưng thực ra chỉ hơi chậm một chút, chứ đầu óc thì vẫn còn.
Cậu bé nghiêm túc: “Em hiểu ý của anh.”
Giang Phong cười: “Vậy thì tốt.”
Nhà bọn họ không có thói quen ăn không nói, ngủ không nói, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, ngược lại cũng không ảnh hưởng gì.
Lâm Châu: “Em và em gái đều sẽ làm việc chăm chỉ.”
Lâm Tiểu Muội đang cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, bị gọi tên cũng ngẩng đầu lên, nghiêm túc gật đầu.
“Hai anh em các em giúp đỡ lẫn nhau là rất tốt.”
Nói như vậy, Lâm Châu gật đầu: “Đúng ạ, thực ra khi em quyết định tới bên này cũng băn khoăn em gái có nên đi cùng em hay không. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, em vẫn quyết định kêu em ấy đi cùng mình ra ngoài. Tuy rằng em ấy ở quê sẽ ổn định hơn chút, còn có thể giúp đỡ cậu mợ, nhưng chú hai và thím hai em lớn tuổi rồi, lại càng quấy rối hơn. Khi em ở đó bọn họ không dám làm loạn, nhưng nếu em không ở đó, em thật sự rất sợ bọn họ bắt nạt em gái, lại thêm…”
Cậu bé chần chừ một chút, bảo: “Em cũng sợ gặp chuyện của Hồ Hạnh Hoa.”
Tuy rằng Hồ Hạnh Hoa lớn hơn cậu bé rất nhiều, nhưng Lâm Châu đều gọi thẳng tên. Loại người này, lẽ nào còn phải khách sáo gọi một tiếng “dì Hồ” hay là “chị Hồ” sao?
Nghĩ hay thật.