Chương 709: Ra nước ngoài 1
Ông nghiêm túc: “Đứa trẻ nhà con nông nổi lại chưa từng trải qua sự hiểm ác của cuộc sống, rất dễ kích động nhất.”
Từ Toa: “... Ba nói như thể con đã trải qua đòn đánh tàn nhẫn của xã hội rồi bị ngớ ngẩn vậy.”
Từ Hồng Vĩ gật đầu: “Là có đạo lý này.”
Từ Toa: “....”
Mấy người nói chuyện nửa ngày, Giang Phong mới hiểu Từ Toa nói gì, anh khó tin nhìn vợ mình, bảo: “Ba nói đúng đấy, em đừng làm loạn.”
Từ Toa cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga, cô không muốn làm gì cả. Đây không phải là đoán suy nghĩ của ba cô sao?
Từ Toa: “Chỉ là con thấy ba muốn nói lại thôi, mới chủ động đoán mò, chứ không phải con thật sự muốn làm như vậy! Còn nữa, không phải bên đó nói có thể tùy tiện mua đồ hay sao? Nên con mới hỏi.”
Từ Hồng Vĩ: “Ba có điên rồi cũng sẽ không kêu con gái mình mạo hiểm, còn nữa, ba chỉ muốn nói, con trai không cần nuôi tỉ mỉ như vậy.”
Đây đúng là làm rối tung sự việc.
Từ Toa mang vẻ mặt kinh ngạc: “Có chút chuyện nhỏ như vậy, mà ba phải đến mức muốn nói lại thôi sao? Thật đúng là chuyện bé xé ra to.”
Từ Hồng Vĩ: “...”
Ông lặng lẽ nhìn Từ Toa, Từ Toa gãi đầu, nhỏ giọng bảo: “Con xin lỗi, là con nghĩ nhiều.”
Từ Hồng Vĩ và Giang Phong đồng thanh đáp: “Con/ Em nghĩ quá nhiều rồi.”
Từ Toa: “Ồ ồ.”
Bởi vì tiết mục nhỏ này, tuy rằng Từ Toa hoàn toàn không có lòng làm loạn, nhưng Giang Phong vẫn không rời mắt khỏi cô suốt hai mươi tư giờ.
Từ Toa: “Em khổ quá mà.”
Giang Phong mỉm cười, nắm tay cô: “Không có cách nào khác, ai bảo em dám to gan nói hươu nói vượn chứ?”
Từ Toa không phục: “Ai biết ba làm vẻ mặt khó xử, rối rắm, chỉ vì trẻ con nên nuôi bừa chứ? Em còn tưởng con người ông ấy như vậy, đều là lòng mang chuyện lớn, nhưng hoàn toàn không ngờ...”
Giang Phong vô cùng vui vẻ. Anh nói: “Đây là em nghĩ quá nhiều rồi.”
Hai vợ chồng ngồi ở sảnh chờ, dựa vào nhau nói chuyện thường ngày, bạn đồng hành còn có một vài người đi dạo một vòng quanh sân bay rồi trở về, thấy hai vợ chồng còn đang tình nồng ý mật, mới cảm thán: “Tình cảm vợ chồng hai người thật tốt quá.”
Giang Phong mỉm cười: “Tu trăm năm mới đi chung thuyền tu ngàn năm mới chung chăn gối, hiển nhiên tình cảm tốt rồi.”
Anh chuyển đề tài hỏi: “Sân bay bên này thế nào?”
Nhắc tới, lần này bọn họ cũng rất phiền phức, cũng không phải trực tiếp xuất phát từ Thâm Quyến, mà là từ Thâm Quyến đi vòng tới thủ đô, rồi lại xuất phát từ thủ đô. Bây giờ bọn họ đang ở sân bay thủ đô. Có điều, hiện tại người đi máy bay rất ít, cho nên người ở sân bay cũng không nhiều cho lắm.
Lần này đoàn khảo sát đồng hành cùng bọn họ tổng cộng có hơn ba mươi người, có gần một nửa là đồng chí từ Bộ Thương mại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, còn lại mới là từ bên xí nghiệp. Mà xí nghiệp tư nhân trong đó cũng chỉ có một nhà đám người Từ Toa. Nhưng tuy là như vậy, ngược lại cũng không có người nào dám coi thường gì. Dù sao trong hội chợ thương mại nước ngoài đầu tiên đó, cũng đã cho mọi người nhìn thấy được thực lực. Cho nên thái độ của mọi người không nhìn ra được có gì không đúng.
“Bên này sửa sang không tệ, tôi vừa mới nhìn xung quanh, bên này còn có cả cửa hàng nữa, chỉ có điều giá cả đắt hơn rất nhiều.”
Giang Phong vừa cười vừa đáp: “Vậy tôi cũng đi xem thử.”
Anh thuận tay kéo vợ lên, nói: “Đi, cùng đi đi.”
Từ Toa: “Em không muốn xem đâu... anh tha cho em đi.”
Giang Phong mỉm cười: “Không được.”
Anh nắm tay Từ Toa, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh đã đồng ý với ba vợ phải trông chừng em rồi.”
Từ Toa: “...”
Kêu cô ngáp, kết quả mãi vẫn chưa dứt sao?
Gương mặt đáng thương.
Giang Phong mỉm cười, kéo Từ Toa, nói: “Bà xã, em coi như đi cùng anh đi, có được không.”
Từ Toa nâng mắt nhìn về phía Giang Phong, thấy anh mỉm cười dịu dàng, cô rối rắm một chút, đáp: “Miễn cưỡng đồng ý với anh vậy.”
Hai người nói chuyện, một đồng chí nữ có tuổi tác khá lớn đồng hành nhìn bọn họ, thấy có hơi không quen, mới nhíu mày bảo: “Ở nơi đông người mà nói lời gì đâu.”
“Người ta là hai vợ chồng, cũng không thể thân mật một chút được à?”
“Nhưng đây vẫn là nơi đông người.”
“Không thể nói như vậy được, bây giờ đã khác với trước đây rồi.” Tuy người trước đó tiếp lời Giang Phong đang cười, nhưng trong mắt cũng không có ý cười gì, anh ta đứng dậy: “Tôi cũng đi dạo tiếp.”
Nữ đồng chí trung niên bĩu môi, cáu kỉnh nói: “Thật đúng là người nào cũng có thể ra nước ngoài được. Tôi nói, loại chuyện sắp xếp cho ra nước ngoài khảo sát này, nên là các xí nghiệp lớn chân chính như chúng ta. Sao xí nghiệp tư nhân như bọn họ cũng có thể tham gia vào, thật không biết đã đi cửa gì nữa.”
Chị ta oán giận như vậy, ngược lại những người khác cũng không đáp lời. Đây chính là lần đầu tiên ra nước ngoài khảo sát, bất cứ người nào được sắp xếp ra nước ngoài đều có địa vị cao, cho dù là xí nghiệp thì cũng là lãnh đạo lớn, có thể đi đến được vị trí này, hiển nhiên không phải gối thêu hoa. Cho dù thực lực cũng không phải vô cùng xuất sắc, nhưng có tầm nhìn, trí tuệ cảm xúc cao là điều chắc chắn.