Chương 718: Trở về
Nếu là mấy chục năm sau, chuyển chuyến cũng không phiền phức như vậy, nhưng bây giờ thì lại không dễ nói. Nhưng cô lại cảm khái: “Nếu chúng ta có thể thông qua hải quan ở Hồng Kông để trở về Thâm Quyến thì tốt quá.”
Bọn họ từ Hồng Kông về nhà thực ra rất gần, vừa tiện lại nhanh. Nhưng bây giờ cũng không nghĩ đơn giản như vậy. Cho dù bọn họ chuyển chuyến ở Hồng Kông, thì vẫn phải ngồi máy bay về thủ đô, sau đó từ thủ đô về Thâm Quyến. Có thể nói là khá uổng công. Nhưng, việc này vẫn cần thiết phải làm như vậy.
Từ Toa: “Khi nào thì phương tiện qua lại mới tốt lên đây?”
Giang Phong: “Sau này sẽ.”
Từ Toa gật đầu: “Em biết.”
Không thể không nói, tuy thời gian ngồi máy bay rất dài thực sự sẽ dẫn đến việc người vô cùng mệt mỏi, nhưng mọi người vẫn đăng ký một cách rất hào hứng. Dù sao thời điểm này ngồi máy bay ra ngoài ít như lông gà vỏ tỏi, là chuyện vô cùng hiếm.
Cho nên mọi người vẫn rất hưng phấn.
Cùng với máy bay chậm rãi bay lên, bọn họ cũng kết thúc một chuyến ra nước ngoài khảo sát này, nhưng so với khi bọn họ tới nơi xa lạ như vậy. Khoảng thời gian này ở chung cũng khiến mọi người đều quen thân nhau, cho dù là lên máy bay vẫn có thể nói chuyện.
Chuyện mà mọi người bàn luận cũng nhiều, kiến thức ở nước ngoài, giá vật ở nước ngoài và lương thực nước ngoài, còn có một lần này bọn họ ra nước ngoài mua những gì. Đương nhiên, cũng có xí nghiệp có liên quan đến nhau về mặt công việc, cũng đã bắt đầu trao đổi chuyện công việc.
Trên cơ bản, mọi người đều mang vẻ mặt sáng láng, nếu nói là đặc biệt, vậy đó chính là Từ Toa. Từ Toa lười biếng đã ngủ mất.
Giang Phong thì lại ôm một quyển sách, đọc một cách vô cùng nghiêm túc.
Hai vợ chồng này, yên lặng không nói chuyện.
“Sao vừa lên máy bay đã ngủ rồi?” Chị cả Hồ vẫn còn nhìn chằm chằm vào nhà người ta, loại phụ nữ trung niên này, nhất là có chút năng lực, ít nhiều đều có một loại thái độ ở tít trên cao, trong lòng luôn ghét bỏ với người trẻ tuổi hoàn toàn có phong cách khác với mình.
Giống như chị cả Hồ và Từ Toa, bọn họ cũng không qua lại gì, thậm chí trước đây còn không quen biết. Nhưng chị cả Hồ cảm thấy vợ chồng bọn họ dính như sam là không đứng đắn, cứ cảm thấy rất khó chịu, chỗ nào cũng chướng mắt, chỗ nào cũng muốn bới lông tìm vết.
Đương nhiên, gây sự sau đó cũng là vì Từ Toa không quen tật xấu này của chị ta, mới không khách sáo oán trách ngược lại. Nhưng bắt đầu sự việc, chỉ vẻn vẹn là vì chị ta chướng mắt phong cách của Từ Toa.
“Lại còn dựa vào nhau, thật đúng là làm bại hoại thuần phong mỹ tục.”
Chị cả Hồ lải nhải mãi chưa xong, cuối cùng người ngồi bên cạnh chị ta cũng thấy phát phiền lên được: “Cô nói chuyện như vậy khó tránh khỏi quá khó nghe rồi đấy. cái gì gọi là làm bại hoại thuần phong mỹ tục. Vợ chồng người ta dựa vào nhau nghỉ ngơi một chút có cái gì không thỏa đáng? Ngược lại cô đấy, ghen tị với người trẻ tuổi người ta, với tình cảm của vợ chồng người ta tốt thì cứ nói thẳng, hà tất phải cứ nhất định bới lông tìm vết như vậy. Nghe cô nói chuyện đúng là xúi quẩy.”
Tuy rằng mọi người đều ngại thể diện nên sẽ không nói nhiều lời khó nghe, nhưng cũng thật trùng hợp, trên đường trở về, người bên cạnh chị cả Hồ lại là người đàn ông Đông Bắc. Một chuyến đi này ở chung với vợ chồng Từ Toa cũng được, cũng chướng mắt điệu bộ nhàn rỗi gây sự, ghen tới ghen lui này của chị cả Hồ.
Quá nhỏ mọn.
Chỉ có điều, bình thường Từ Toa đều có thể trách ngược lại, nên bọn họ cũng chỉ xem náo nhiệt.
Ngồi trên máy bay, mọi người đều tản ra rất xa, vừa vặn ông ta ngồi ngay bên cạnh chị cả Hồ, mắt thấy chị ta cứ nhấc mông lên nhìn quanh, sau đó lại lải nhải mãi không xong, trong lúc nhất thời thật sự cảm thấy đầu óc của người phụ nữ này có bệnh. Người ta ngồi xa như vậy, mà chị ta vẫn còn muốn nhìn chằm chằm, không phải có bệnh thì là gì.
Ông ta vỗ một cái lên ghế đằng trước, nói: “Tiểu Uông, chúng ta đổi chỗ được không?”
Tiểu Uông là một đồng chí khác trong ba nữ đồng chí, lần này ra ngoài, cô ta cũng ở chung một phòng với chị cả Hồ, cũng đừng cho rằng cô ta ở chung một phòng với chị ta thì có thể hòa hợp được với chị ta. Chị cả Hồ cũng vẫn chướng mắt cô ta như vậy.
Ở trong lòng chị cả Hồ, tiểu Uông mới hơn ba mươi tuổi đã có thể đi cùng qua đây, chắc chắn là chuyên gia luồn cúi, chị ta rất chướng mắt loại người này.
Cho nên trong lúc nói chuyện, vô cùng không khách sáo. Thậm chí còn vênh mặt hất hàm sai khiến Tiểu Uông, quả thực coi cô ta làm như cấp dưới mà sai khiến.
Tiểu Uông có thể làm việc trong Bộ Thương mại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, hiển nhiên không phải gối thêu hoa, người ta không có thực lực, sẽ không có cơ hội này. Cho nên gặp người như vậy cũng vô cùng phiền. Nếu không phải cảm thấy chuyến đi này lâu như vậy còn phải ở chung với nhau, thì cô ta đã sớm không khách sáo giống như Từ Toa rồi.