Chương 72: Đưa đồ
Đôi mắt Từ Toa sáng long lanh, dùng tay nhỏ vẫy, khóe môi vểnh lên như tên trộm: “Bà qua đây.”
Bà Từ: Ôi chao, cháu gái đáng yêu của bà.
“Sao thế?”
Từ Toa: “Áo của bà này.”
Bà Từ sững sờ: “Của bà ư?”
Lại nhìn qua, đây rõ ràng là ba chiếc áo mới, bà cụ đứng im không nhúc nhích.
Từ Toa chọc chọc vào người bà ngoại: “Bà ngoại, bà nhanh thử đi.”
Bà Từ vẫn không động, bà ngẩng đầu nhìn về phía Từ Toa, giống như đang chờ đợi Từ Toa giải thích. Từ Toa có thể nói gì đây? Cô chớp mắt, chỉ có thể nói nhảm lý do: “Đây là mẹ cháu chuẩn bị cho bà, lúc cháu về quá buồn nên quên đưa cho bà.”
Bà Từ nhìn về phía chiếc áo, mắt đỏ hoe.
Chân tay Từ Toa luống cuống, vội vàng giữ chặt bà ngoại: “Bà ngoại, bà đừng khóc, bà đừng khổ sở.”
Cô có chút hối hận khi tìm lý do này.
Nếu như cô biết bà khổ sở như vậy, cô nhất định sẽ không nói thế.
Ở dưới cái nhìn của Từ Toa, mẹ cô đã chết hơn mười năm, nhưng với bà Từ, con gái mới chết hơn ba tháng, bà còn có thể gắng gượng được, hoàn toàn là vì còn có quá nhiều chuyện không yên lòng, thật ra làm mẹ, bà đau lòng hơn bất kỳ ai.
Lúc này Từ Toa mới kịp phản ứng, thấp giọng nói.
“Bà ngoại, đều là lỗi của cháu, cháu không nên nhắc đến.”
Bà Từ lau nước mắt cười đáp: “Không sao, bà gắng gượng được.”
Bà vỗ tay Từ Toa: “Thật ra bà lớn tuổi như thế này rồi, trải qua nhiều chuyện hơn cháu, chung quy lại có thể thích ứng được, chỉ là trong lòng bà đột nhiên cảm thấy chua xót.”
Từ Toa ngoan ngoãn ngồi ở một bên không dám động.
Bà Từ ổn định lại cảm xúc: “Cháu còn chuyện gì chưa nói không? Nếu như có thì nói hết ra đi, nếu lôi ra từng chuyện, trái tim này của bà cũng không chịu nổi.”
Từ Toa do dự một chút rồi gọi: “Cậu.”
“Cậu bé Nữu Tể ra ngoài giúp cháu, cháu nói mấy câu với bà.”
Từ Sơn: “Ừ.”
Anh ta bế Nữu Tể, trong tay Nữu Tể còn cầm chiếc váy dài, tay nhỏ vung vẩy.
Từ Sơn: “Con cầm gì thế? Mau buông xuống cho chị họ.”
Từ Toa: “Là đồ cháu cho con bé đấy, cậu bảo mợ đổi thành quần áo cho Nữu Tể, quần áo trên người con bé chật rồi.”
Từ Sơn không nghĩ đến chuyện này, chẳng qua nhanh chóng hớn hở nói: “Ôi chao con gái, con may thật đấy, có quần áo mới mặc rồi hả?”
Nữu Tể cười ha ha, đem váy trùm lên đầu Từ Sơn.
Từ Sơn cũng không giận, bế con gái ra ngoài: “Vợ ơi chuyện tốt.”
Dạng chuyện tốt này cũng nên tranh thủ đi tìm vợ anh ta mật báo.
Từ Sơn bế Nữu Tể đi, Từ Toa lại mở ngăn tủ ra, lấy thêm hai áo choàng lông cừu, cô nói: “Còn cả cái này…”
Ánh mắt bà Từ sắc bén, liếc mắt đã nhìn ra, cái này không giống như của Cổ Đại Mai, đương nhiên cũng là đồ tốt, chỉ là mỏng hơn nhiều, nhưng lại rất ấm.
Xem ra là đồ tốt.
Từ Toa: “Còn có…”
Cô do dự một chút, lại lấy ra chiếc vòng tay vàng.
Đây là năm đó mẹ mua cho bà ngoại, cả đời trước đều đeo trên người bà ngoại cô, hiện tại Từ Toa có cảm giác vật quy nguyên chủ.
Vốn dĩ cô không muốn lấy ra, thế nhưng cũng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà lại lôi ra.
Chẳng qua Từ Toa vừa lấy ra, trái lại dọa cho bà Từ hoảng sợ, bà cụ quát to một tiếng, vội vàng che miệng lại: “Đây là…”
Từ Toa hít sâu một hơi: “Đây là mẹ cháu tiết kiệm tiền để mua, dự định tặng cho bà.”
Bà Từ không thể tin nhìn Từ Toa.
Từ Toa vội nói: “Đây là sự thật, ba cháu cũng không biết đâu.”
Lúc này đây, Từ Toa có loại cảm giác hỗn loạn không phân rõ được đời trước hay đời này, cô vội nói: “Mẹ cháu lén tích tiền mua được, nói là muốn tặng cho bà.”
Bà Từ chưa từng được đeo đồ tốt như thế, bà nhìn chiếc vòng vàng thật lâu, mắt nhìn chằm chằm, thứ này đáng tiền ư? Đó là đương nhiên rồi, thế nhưng càng đáng quý hơn chính là, đây là thứ mà con gái lén mua cho bà.
Bà nhìn về phía Từ Toa: “Đây là sự thật ư?”
Từ Toa vội vàng gật đầu: “Vâng, cháu không nói dối bà đâu.”
Bà Từ vuốt ve vòng tay, không nói gì.
Từ Toa: “Không phải cháu cố tình giấu bà đâu, cháu sợ bà không giấu cẩn thận, dễ xảy ra vấn đề, mới nghĩ chờ thêm thời gian mới đưa cho bà.”
Bà Từ đã hiểu ý tứ của Từ Toa, hiện tại vốn dĩ không phải thời gian sống yên ổn gì, nông thôn tốt hơn trong thành phố, thế nhưng cũng không phải nơi muốn làm gì thì làm.
Bà nhỏ giọng hỏi: “Vậy… Chuyện này ba cháu biết không?”
Từ Toa quả quyết lắc đầu, cô vì một lần vất vả cả đời nhàn nhã, chỉ vào áo khoác lông cừu và mấy chiếc áo khác, đáp: “Những thứ này ba cháu cũng không biết.”
Lúc này đây bà Từ suy nghĩ rất nhiều.
Tuy con rể cũng lớn lên trong gia đình bọn họ, nhưng dù sao lúc đến cũng là đứa nhỏ nửa lớn, tuy đã đổi sang họ Từ, nhưng trên thực tế, ông ta cũng hiểu được thân thế của mình, bà cảm thấy đứa nhỏ Từ Hồng Vĩ này cũng là một đứa trẻ ngoan có ơn tất báo.