Chương 723: Gặp lại cố nhân 1
Giang Phong: “Thầy Nghiêm…”
Anh vuốt mặt, nói: “Là thầy thật rồi, sao thầy lại ở đây?”
Ông cụ đáp: “Thầy có một hội nghị y học, phải đi tới nước Anh một chuyến, thầy cảm giác dường như mình nghe được tiếng của em, không ngờ thật sự là em, là em thật.”
Ông ấy nhìn thiếu niên ngày xưa nay đã trưởng thành, tâm trạng cũng vô cùng kích động, ông ấy nhìn Giang Phong, hỏi: “Em là đang…”
Giang Phong: “Em đi cùng đoàn khảo sát Bộ Thương mại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa ra nước ngoài khảo sát, trở về Hồng Kông để chuyến chuyến bay.”
Dường như anh nhớ đến gì đó, lập tức nói: “Thưa thầy, em đã kết hôn rồi, Toa Toa.”
Từ Toa trừng to đôi mắt tò mò, cô đi lên ngoan ngoãn chào hỏi: “Em chào thầy ạ.”
Học sinh dở gặp được giáo viên, sẽ vô cùng ngoan ngoãn.
Tuy rằng Từ Toa thường xuyên khoác lác, cũng thật sự đã thi đỗ đại học và tốt nghiệp đại học, nhưng vẫn không thể che giấu được nội tâm đã từng là học sinh tiểu học kém như cũ – sợ giáo viên.
Gương mặt của Giang Phong kích động đến hơi đỏ bừng, anh nói: “Đây là thầy giáo của anh, chính là người anh đã từng nói với em, thầy Nghiêm. Trước đây khi còn ở thủ đô, đều là thầy quan tâm anh cả, em biết đấy, con người anh không được người yêu thích…”
Giang Phong nói năng lộn xộn.
Từ Toa nhìn ông cụ, người này không cao, dáng người cũng rất gầy, gương mặt cứng rắn, vừa nhìn đã biết là một người không thường cười, mặt mày đều mang theo vài phần nghiêm túc. Nhưng ngược lại bây giờ khóe miệng cũng mang theo ý cười, vẻ mặt cũng có hơi kích động, nhìn ra được ông ấy gặp Giang Phong cũng thật sự rất vui vẻ.
Tinh thần của ông cụ rất tốt, tuy rằng tóc đã bạc phơ, nhưng đeo kính mắt viền vàng, quần áo được chỉnh tỉ mỉ cẩn thận, một bộ dáng của người trí thức.
Có vài người vừa nhìn đã biết học rất nhiều.
Cô nhìn người này, đột nhiên nhớ tới một miêu tả - người đàn ông có học vấn uyên thâm.
Ông cụ này mang đến cho người loại cảm giác như vậy.
“Đây là Từ Toa, vợ em, bọn em kết hôn được mười năm rồi, sinh được một đôi song sinh là con trai, năm nay năm tuổi rưỡi. Nếu có cơ hội, em sẽ dẫn tụi nhỏ tới gặp thầy.”
Ông cụ mỉm cười lắng nghe, gật đầu: “Tốt, tốt tốt tốt.”
Ông cụ bảo: “Em ghi lại địa chỉ và số điện thoại của em cho thầy, thầy họp trở về sẽ về nội địa thăm một chút, thầy sẽ đi tìm em.”
Giang Phong lập tức lấy giấy bút ra, viết lại địa chỉ và số điện thoại của mình, nhưng rất nhanh, anh đã có vài phần gấp gáp và lúng túng, thấp giọng nói: “Bây giờ em không làm bác sĩ nữa rồi ạ.”
Ông cụ nhìn Giang Phong nhưng không nói gì, ngược lại nhẹ nhàng vỗ lên vai anh: “Làm gì không quan trọng, em có thể sống tốt mới là tốt hơn bất cứ điều gì.”
Giang Phong nhìn về phía ông cụ, ông cụ lại vỗ anh một cái, rồi lại nhìn Từ Toa ở bên cạnh anh, nói: “Con người Tiểu Phong bướng bỉnh, cần em bao dung thằng bé thêm.”
Từ Toa nhướn mày, không biết Giang Phong còn có lúc bướng bỉnh, nhưng nhớ lại những chuyện xưa mà anh từng nói, lại cảm thấy chuyện này không tính là bất ngờ gì, cô vừa cười vừa đáp: Vâng, tính cách của em vô cùng tốt.”
Cô tươi cười sáng lạn, mang đến cho người cảm giác vô cùng rạng ngời và cởi mở.
Dường như thầy Nghiêm có chút hiểu ra tại sao Giang Phong lại kết hôn, ông cụ mỉm cười nhìn hai người, nói: “Các em rất hợp nhau.”
Tầm nhìn của ông cụ lại đảo quanh hai người một vòng, nói: “Con người ta có thể tìm được người hợp ý rất khó, các em như vậy rất tốt.”
Từ Toa: “Đúng vậy ạ, Giang Phong đối xử với em cũng rất tốt. Thầy Nghiêm, thầy qua đây ngồi đi ạ.”
Thầy Nghiêm: “Được.”
Vừa nói xong, ngược lại ông cụ mới nhớ ra, bảo: “Xem con người thầy này, thầy phải đi đăng ký đã, chỉ sợ không có thời gian. Giang Phong, lần này hội nghị mất một tuần, thầy trở về sẽ liên lạc với em.”
Giang Phong: “Vâng!”
Thầy Nghiêm: “Tiểu Dương, đi nào.”
Lúc này, hai người mới nhìn thấy phía sau thầy Nghiêm là một người trẻ tuổi đang xách cái rương. Khi bọn họ nói chuyện, anh ta vẫn luôn khách sáo lùi lại vài bước, mà không quấy rầy.
Anh ta hơi cười, gật đầu với vợ chồng Từ Toa một cách khách sáo.
Quả nhiên, trong phát thanh đã truyền tới tiếng giục đăng ký, Giang Phong cũng không quan tâm hình tượng, vẫy tay với ông cụ.
Giáo sư Nghiêm hơi gật đầu.
Thẳng đến khi không còn thấy người nữa, Từ Toa mới nhỏ giọng hỏi: “Đây chính là giáo viên đã sớm biết tin tức rời đi đó hả?”
Giang Phong gật đầu: “Đúng vậy, ông ấy rất quan tâm anh.”
Tuy rằng cùng là giáo viên, nhưng thầy Nghiêm khác với thầy Tưởng, anh và thầy Tưởng có quan hệ không tệ, nhưng lại không đọ lại được một phần mười của giáo sư Nghiêm.
“Năm đó anh nhập học, thầy ấy là chủ nhiệm lớp anh. Em biết đấy, anh vừa nghèo vừa có bệnh, tính cách u ám không được yêu thích, tuổi tác còn nhỏ hơn người ta, không thể ở chung với các bạn học được. Trong lớp cũng không hòa nhập. Là thầy ấy vẫn luôn rất quan tâm anh, đối xử với anh rất tốt, chưa bao giờ chịu từ bỏ anh. Thầy ấy dạy anh biết rất nhiều đạo lý, là những thứ khi anh còn đi học chưa từng có người nào dạy cho anh biết. Có đôi khi học không phải là học được bao nhiêu kiến thức, mà còn bao gồm cả đạo lý làm người. Nếu như không có thầy ấy, anh không biết bây giờ mình thế nào nữa. Anh nghĩ có lẽ chưa chắc mình đã có thể có đủ tâm thái bình tĩnh về đến quê nhà, chưa chắc đã lên núi túc trực bên linh cữu, cũng chưa chắc sẽ làm bác sĩ thôn ở trong thôn.”