Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 74 - Chương 74. Thỏa Mãn

Chương 74. Thỏa mãn Chương 74. Thỏa mãn

Chương 74: Thỏa mãn

Trong này có ý tứ xâu xa, Từ Toa cũng không hiểu hết.

Bà Từ: “Bà đã nghe ba mẹ cháu nói qua, chồng hi sinh, vợ con đều bị ba mẹ chồng giữ chặt, đừng hòng sống tốt, cho dù người bên ngoài có giúp đỡ như thế nào cũng vô dụng, cho nên bà cũng không mong cháu làm cô gái hiền lành gì đó, trái lại còn hi vọng cháu hung dữ, chính mình không chịu thiệt thòi.”

Từ Toa gật đầu: “Cháu hiểu.”

Bà Từ: “Cháu đấy, biết rồi còn cho mợ đồ.”

Từ Toa: “Bà ơi, trong lòng cháu nắm chắc, chiếc váy đó ít nhất có thể làm cho Nữu Tể ba bộ quần áo, dù sao cũng tốt hơn bộ quần áo chật đến lộ bụng ra như bây giờ của con bé đúng không? Nhà ta cũng không đến mức đó.”

Bà Từ thở dài: “Cháu đấy, chính là người tốt bụng, nói năng chua ngoa nhưng mềm lòng, giống mẹ cháu.”

Từ Toa bật cười, dựa vào bà ngoại lắc chân.

Bà Từ: “May mà tuy mợ cháu keo kiệt, nhưng là người không xấu.”

Trong lòng Từ Toa tự nhủ, nếu như không phải biết con người mợ không xấu, cháu còn lâu mới lấy đồ ra, trong lúc đang nghĩ ngợi, lại nghe bà Từ nói tiếp: “Tuy con người mợ cháu keo kiệt, nhưng lại là người biết báo ân, sẽ không lấy không đồ của cháu.”

Từ Toa: ???

“Mẹ, Hổ Nữu Nhi, ăn cơm thôi.”

Bà Từ nghe thấy tiếng gọi bèn vội vàng trở về phòng cất đồ, nhà bọn họ ăn cơm tối, đều là bày ở phòng bà Từ.

Cơm tối hôm nay vẫn là Từ Toa ăn lương thực tinh, bà Từ và Nữu Tể ăn một ít, vợ chồng Từ Sơn thì ăn bánh bột ngô, chẳng qua vợ chồng Từ Sơn hoàn toàn không có biểu hiện ra uất ức gì do đãi ngộ khác biệt, ngược lại còn rất vui.

Từ Sơn lấm la lấm lét không giống người tốt: “Tối nay đồ ăn thật ngon, nhiều chất béo hơn.”

Cổ Đại Mai ở bên cũng gật đầu: “Em cảm thấy sức ăn của mình rất lớn.”

Hai người nhìn nhau cười ha ha.

Theo như cách nghĩ của bọn họ, Từ Toa ăn ngon là điều hiển nhiên, ai bảo người ta có ba giỏi kiếm tiền chứ, chính mình đâu biết kiếm tiền, cho dù ăn ngon cũng là tiền của Từ Toa, hơn nữa mẹ và Nữu Tể còn được thơm lây nữa đấy.

À không, cả nhà bọn họ đều được thơm lây.

Tuy món chính khác nhau, nhưng món ăn kèm đều như nhau.

Nhiều chất béo như thế, thật sự rất ngon.

Hai vợ chồng cảm thấy chính mình chiếm được món hời lớn, vui vẻ ăn cơm, không ai nói chuyện, tất cả mọi người đều liên tục động đũa, Từ Toa thật sự rất thích phương thức này, cảm giác rất ngon miệng.

Thật ra vốn dĩ cô có chút kén ăn, nhưng một tháng sống trong tận thế Zombie, lại thêm bây giờ là thập niên 70, lập tức biến cô thành một cô gái dễ thỏa mãn.

Từ Toa ăn xong cơm tối, xoa bụng nói: “Ngày mai cháu không thể ăn nhiều như vậy nữa.”

Buổi tối luôn ăn như thế, đâu được.

Cổ Đại Mai chép miệng, tận hưởng mỹ vị hôm nay: “Đâu thể ngày nào cũng ăn ngon như thế được, đúng rồi, để mợ đo chân cho cháu, mợ làm hai đôi giày vải cho cháu.”

Cổ Đại Mai túm chân Từ Toa.

Từ Toa: !!!

Cô còn chưa rửa chân đâu!

Cho dù cô không làm việc thể lực, nhưng cũng đã đi chân đất một ngày, đâu còn sạch sẽ gì?

Chỉ là Từ Toa tự mình ghét bỏ bản thân, trái lại Cổ Đại Mai giống như không có chuyện gì, nắm chân cô, trực tiếp đưa tay dán lên.

Từ Toa sững sờ nhìn Cổ Đại Mai đo chân mình: “Chân cháu không to hơn tay mợ bao nhiêu, mợ sẽ làm lớn hơn ba phân, cháu lớn hơn cũng có thể đi.

Bà Từ lắc đầu: “Để một phân thôi, đừng để nhiều, con bé đã 16 tuổi rồi, lớn cũng không thể lớn quá nhiều, quá to sẽ rộng.”

Cổ Đại Mai: “Vâng, con nghe mẹ.”

Từ Toa còn đang khiếp sợ trong việc Cổ Đại Mai túm chân cô, không thể tự thoát ra được.

Kiến thức của cô thật sự quá ít.

Bà cụ Từ nhìn thoáng qua Cổ Đại Mai: “Đế giày con làm cho Hổ Nữu Nhi dày một chút, đừng có mà keo kiệt cắt xén nguyên vật liệu đấy.”

Đã nói đến mức này, Cổ Đại Mai thấy cần phải vì bản thân mà giải oan, cô ta vội nói: “Con đâu phải người như vậy, con đã nhận chiếc váy tốt như thế, còn có thể lấy không công đồ của Hổ Nữu Nhi ư? Đương nhiên phải làm ra chiếc giày tốt cho con bé rồi.”

Sau đó vỗ vai Từ Toa: “Hổ Nữu Nhi, cháu yên tâm, tay nghề làm giày vải của mợ rất tốt, chờ cháu đi rồi sẽ biết thôi, cam đoan cháu chưa đi được đôi giày vải nào thoải mái như thế.”

Từ Toa yên lặng nghiêng đầu nhìn về phía bàn tay đang vỗ vai mình, vừa rồi cũng chính cái tay này còn cầm bàn chân của cô đấy, hiện tại đã đặt trên vai cô.

Từ Toa: “…” Cuộc sống cũng quá khó khăn.

Đại khái vẻ mặt của Từ Toa quá ỉu xìu, Cổ Đại Mai cho rằng cô không tin, vội nói: “Cháu đừng nghi ngờ, không tin cháu hỏi bà ngoại xem tay nghề của mợ như thế nào.”

Bà Từ chứng thực: “Mấy bà cụ trong thôn cũng không bằng mợ cháu đâu, đế giày mợ cháu làm không ai vượt hơn được.”

Từ Toa: “… Dạ.”

Bình Luận (0)
Comment