Chương 746: Cuộc sống thay đổi 5
Từ nhỏ đã phải làm nhiều ăn ít, cảm thấy mình chưa bao giờ từng được ăn no.
Chỉ vậy thôi, bà nội cô bé cứ mở miệng là “lỗ tiền hàng”, mở miệng là con điếm con. Ba cô bé hiếu thuận mù quáng, mẹ cô bé thì yếu đuối, cho nên cho dù rất nghèo, cô bé cũng cũng thích nhất là đi đến nhà dì cả, vợ chồng dì cả rất hiền với bọn họ, dì cả lại mạnh mẽ.
Trước đây cô bé còn nhỏ, không thể tách ra, nhưng sau khi lớn rồi, cũng lấy được chứng minh thư rồi, mắt thấy chị họ Hà Hoa có thể làm nên trò trống, nên cô bé cũng rời khỏi nhà. Thời gian cô bé tới chưa lâu, chưa thể kiếm được nhiều tiền như chị họ, nhưng một tháng cũng có thể lấy được bốn mươi đồng.
Những cô gái giống như cô bé cũng không ít một chút nào.
Có lẽ trong nhà không thừa nhận bọn họ, nhưng không có nghĩa bọn họ không được. Bọn họ còn có năng lực hơn rất nhiều đàn ông.
Mấy người tùy tiện nói chuyện, Lý Hà Hoa chần chừ một chút, hỏi: “Chị Từ, mảnh đất bên cạnh chúng ta đó là sắp xây thêm sao?”
Từ Toa: “Không phải xây thêm, bên đó là dự định mở một xưởng thực phẩm, chừng trước cuối năm có thể mở.”
“Xưởng thực phẩm?” Mọi người đều kinh ngạc.
Từ Toa cười: “Đúng vậy, sau này sẽ thống nhất tuyển công nhân, nhưng bên đó tuyển công không phân nam nữ.”
Nói như vậy, Lý Hà Hoa lập tức vui vẻ: “Cảm ơn chị đã nói cho em chuyện này.”
Từ Toa cười: “Không cần khách sáo, sao thế, em có người quen muốn làm công sao?”
Lý Hà Hoa: “Vâng, đối tượng của em ạ.”
Từ Toa: “Hả?”
Lý Hà Hoa: “Vốn anh ấy bán hàng ở ngoài cổng.” Cô bé có hơi ngại ngùng.
Từ Toa: “Vậy chưa chắc cậu ta đã bằng lòng đâu, bày sạp chưa hẳn đã kiếm ít hơn đi làm, nói không chừng cậu ta còn vui vẻ bày sạp hơn.”
Lý Hà Hoa: “Dạ, thật sao?”
Từ Toa vừa cười vừa nói: “Thật đó, em thấy tuy rằng bày sạp thế danh tiếng không dễ nghe, nói là tiểu thương bán hàng rong, nói khó nghe thì là đầu cơ trục lợi. Nhưng kiếm được cũng không ít đâu. Cơ mà, nếu đối tượng của em có hứng thú, khi báo danh cứ kêu cậu ta qua thử.”
“Em cảm ơn…”
Từ Toa lắc đầu: “Không cần.”
Cô cũng không ở lại bên này rất lâu, mà rất nhanh đã về nhà.
Phải nói rằng, ở trong khu xưởng có một điểm tót như vậy, đi về tiện lợi, đi về nhà chỉ cần mấy bước chân, hơn nữa đều ở trong khu nhà xưởng.
Từ Toa đi bộ đến cửa nhà, vừa vặn đụng phải hai đứa trẻ đi chơi cầu trượt trở về. Cục thịt nhỏ lập tức ôm chân Từ Toa, làm nũng: “Mẹ, mẹ đi đâu thế? Không đợi cục cưng gì cả.”
Từ Toa: “Mẹ thấy bé lớn giống như con lừa rồi đấy.”
Cô nhéo cục thịt nhỏ, tuy rằng lượng vận động mỗi ngày của đứa trẻ rất nhiều, nhưng bởi vì ăn nhiều, cho nên vẫn là một hình tròn núng nính thịt, Từ Toa: “Sao các con không gầy đi được nhỉ?”
Tiểu Mộc Mộc kháng nghị: “Con như vậy rất đáng yêu.”
Thủy Thủy gật đầu: “Dễ thương.”
Từ Toa chọc hai đứa, nói: “Các con đó, chỉ biết mồm mép bịp người.”
Mỗi tay cô dẫn một đứa trẻ cùng vào nhà, Giang Phong đi ra khỏi thư phòng, Từ Toa hỏi: “Còn đang đọc sách sao?”
Giang Phong lắc đầu: “Không, anh viết kế hoạch.”
Từ Toa: “Anh đó, ít nhiều cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ.”
Giang Phong: “Không sao, anh nhàn rỗi cũng không có việc gì cả.”
Anh đi lên xách một bên một con heo nhỏ lên, nói: “Đi, dẫn các con đi tắm nào.”
“Con muốn ba chà lưng cho con.”
“Vậy con cũng muốn.”
Hai đứa trẻ tranh nhau, Giang Phong vừa cười vừa bảo: “Được rồi, nhưng hôm nay các con phải ngủ sớm, ngày mai chúng ta phải về quê.”
“Vâng!” Tiếng đáp vang vọng.
Nói tới, thật sự một nhà Từ Toa đã rất lâu rồi chưa về quê, một chuyến đi về này của bọn họ, cũng may chuẩn bị đầy đủ, bằng không chắc chắn sẽ càng chịu khổ hơn. Cũng chính vì thế, sau khi đi một đường, cả người cũng bụi bặm mệt mỏi.
Từ Toa xuống xe lửa, cuối cùng cũng tìm được một xe ba bánh.
Cô cảm thán cũng không biết khi nào mới có thể có xe taxi chính quy. Xe ba bánh này không thuận tiện bao nhiêu, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì. Bản thân xe ba bánh cũng không ngờ mình đã nhận được một việc lớn, ông ta vừa cười ha ha vừa đạp xe: “Mọi người là đi thăm người thân hả?”
Giang Phong: “Cũng không phải, chúng cháu là người bản địa, thi đỗ đại học thì ra ngoài thôi.”
Nói như vậy, tài xế xe ba bánh tò mò nhìn bọn họ vài lần: “Thế cũng lợi hại thật đấy.”
Bây giờ đã không còn là ngày tháng coi thường người đi học như vài năm trước nữa, hiện tại lại đang là thời đại vô cùng để ý đến người đi học, một vài gia đình có điều kiện khá khẩm, đã bắt đầu cố hết khả năng lớn nhất cho con lên đại học.
Muốn hỏi tại sao?
Không thấy sao?
Người học nhiều đều có triển vọng.