Chương 748: Về quê 2
Anh nói: “Được rồi, bà muốn chở bao nhiêu để cháu lấy cho.”
Người này xắn tay áo bắt đầu làm việc, nhưng bà Từ bảo: “Cháu kéo ư, cháu có từng làm loại việc nặng nhọc này rồi sao?”
Vừa dứt lời, mấy chàng trai trong thôn đi qua giúp chuyển hàng lên xe.
Bà Từ nhắc nhở: “Ông nói với Từ Sơn là Toa Toa về rồi nhé.”
Được.”
Từ Toa đã rất lâu không về nhà, lần này về thăm, ngược lại trong nhà cũng không thay đổi gì, cũng có thể nhìn ra được, bên này có người quét dọn. Nhưng suy cho cùng lâu dài không có người ở, nên vẫn hơi mùi mốc.
Phòng ốc thế nào tạm thời không nói, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Từ Toa nhìn thấy cháu trai và cháu gái ngoại của mình.
Anh trai và em gái đều nằm trên giường trông thật mềm mại và ngoan ngoãn. Tiểu Mộc Mộc và Tiểu Thủy Thủy cũng là lần đầu tiên nhìn em bé còn nhỏ hơn cả mình. Đôi mắt mở to đầy tò mò, hai đứa trẻ vặn vẹo cơ thể béo ú, nói: “Con muốn xem em trai và em gái.”
Căn phòng rơi vào trong im lặng.
Thím cả Hà ho khan một tiếng, cười ha ha, ha ha ha: “Không phải em trai và em gái, mà là cậu và dì.”
Mộc Mộc Thủy Thủy: “?”
Cho dù là đứa trẻ thông minh, cũng rất mơ hồ.
Còn không phải vậy sao?
Một đôi song sinh này là em trai họ và em gái họ của Từ Toa, vậy còn không phải là cậu và dì của hai đứa nhỏ sao? Trước đây Từ Toa chưa từng ngờ tới, bây giờ vừa nghe được lời này, mới nhìn về phía hai đứa một cách ngơ ngác.
Sau đó lại nhìn về phía con trai mình.
Được rồi, cùng là ba đôi mắt trợn to.
Bà Từ: “Đại Mai, con nói em, con không thể sinh con sớm vài năm, ngược lại khiến tụi nhỏ còn nhỏ hơn cả Mộc Mộc và Thủy Thủy. Làm sao bạn nhỏ hiểu rõ vai vế được.”
Cổ Đại Mai: “... Nếu như con có thể tự mình quyết định khi nào sinh con, vậy vừa vào cửa con đã như gà đẻ bảy quả trứng rồi, bây giờ đứa nào cũng phải mười mấy, có thể ở nhà làm việc.”
Bà Từ liếc nhìn cô ta: “Con lớn lên khó coi, nhưng nghĩ cũng đẹp thật đấy.”
Tuy Cổ Đại Mai bị oán trách, nhưng cũng không có gì không vui, ngược lại còn nói: “Con cũng muốn sinh bọn nhỏ sớm một chút, bây giờ cũng không đến mức mệt như vậy.”
Từ Toa cúi đầu nhìn hai đứa trẻ, hai bạn nhỏ từ lúc ra đời đến nay, thực ra vẫn chưa đủ một tuổi. Hai đứa trẻ nằm trên giường đất, nhiều người như vậy xuất hiện nhưng vẫn ngoan ngoãn, cũng không khóc không ồn ào, chỉ trừng to mắt nhìn người ta.
Từ Toa: “Không phải bọn nhỏ rất dễ chăm sao?”
Cổ Đại Mai: “Vấn đề không phải bọn nhỏ có dễ chăm hay không, mà vấn đề là cơ thể quá yếu. Mới hơi trở trời cái, gió thổi cỏ lay, mợ đã phải coi chừng sát sao rồi, bằng không sợ là sẽ xảy ra chuyện.” Cô ta còn nhắc tới: “Mà việc trong nhà nhiều lắm.”
Từ Toa: “Dì đúng là Đường Tăng, lải nhải hoài.”
Cô chọc vào mặt hai đứa nhỏ.
Hai bạn nhỏ nhìn thấy, lập tức nói: “Mẹ ơi, bọn con cũng muốn.”
Từ Toa ôm con trai, đáp: “Sờ nhẹ một chút, không được dùng sức, cậu và dì vẫn còn nhỏ.”
Hai đứa trẻ “không răng” con nhỏ hơn, lộ ra mặt cười rạng rỡ, nước miếng chảy xuống.
Tay nhỏ của Tiểu Thủy Thủy lập tức rụt về sau: “Hình như có hơi dơ.”
Từ Toa: “Khi còn nhỏ các con cũng thế đấy.”
Hai đứa trẻ đều kinh ngạc, không dám tin lúc còn nhỏ mình cũng thế.
“Mẹ ơi, bé cưng không như thế.”
“Đúng, không phải.”
Bọn nhỏ làm bộ dáng “mẹ lừa người”, Từ Toa cười lạnh: “Mẹ lừa các con làm gì?”
“Ồ đúng, Giang Phong, anh mở túi lấy kẹo cho mọi người ăn đi.”
Giang Phong: “Được.”
Đồng chí nữ vây quanh trẻ con xem náo nhiệt, ngược lại Giang Phong đều lấy kẹo cho mọi người, mấy bạn nhỏ cũng qua đây xem náo nhiệt gào thét chạy ra. Ngược lại nhóm người lớn không ăn, đợi cầm về nhà cho trẻ con ăn ngọt miệng.
“Bác sĩ Tiểu Giang, các cháu ở bên Thâm Quyến, có phải làm gì cũng đều có thể kiếm được tiền, đúng không?”
“Đúng đó, bác nghe nói đi tới phía nam có thể phát tài.”
“Tiền có thể kiếm dễ.”
Giang Phong đáp: “Dễ kiếm tiền, mà cũng không dễ kiếm tiền.”
“Sao lại nói như vậy?”
Mọi người đều có tinh thần, tuy bây giờ cuộc sống đã tốt hơn ngày trước nhiều, nhưng mọi người vẫn hiểu tình hình ở bên ngoài, ai lại không muốn tốt hơn.
“Bây giờ có hai loại người có thể kiếm được tiền ở bên ngoài, một loại là người có kiến thức, cho dù không có kiến thức, trên cơ bản có kỹ năng chuyên nghiệp cũng được. Giống như trước kia bọn cháu tham gia triển lãm ngoại thương, những phiên dịch được thuê tạm thời tại đó đều toàn là sinh viên đại học, mở hội ba ngày, bọn họ bao ăn bao, lãnh một trăm đồng. Nếu như xí nghiệp chúng cháu muốn đặc biệt thuê người chỉ giúp phiên dịch đối thoại của bọn cháu, giá cả vẫn rất cao, ba ngày mất ba trăm đồng.”
“Trời đất ơi.” Mọi người phát ra tiếng kêu kinh hãi, thật không ngờ lại kiếm được nhiều tiền như vậy, không phải ba ngày kiếm bằng người ta một năm hay sao? Ôi thần linh ơi, học vấn thật sự có thể đổi lấy tiền.
Giang Phong cũng không giải thích, ba trăm đó của bọn họ cũng cần phải giúp đọc hàng, nhưng nói ra mọi người đã không hiểu, vậy cũng không cần thiết giải thích quá chi tiết.