Chương 762: Thay đổi rất nhiều
Từ Toa gật đầu: “Đúng vậy, tuy rằng anh Từ Lập không phải loại người dám liều đó, thậm chí còn có hơi nhát gan, nhưng người này là một người nghiêm túc, tôi cần chính là người như vậy.”
Hoàng Diệu Thường: “Ngược lại rất tốt, nếu như anh ấy qua đó làm với các cô, chắc chắn rất vui.”
Từ Toa: “Bây giờ thì không biết. Nhưng lúc này làm việc cũng không phải chỉ dựa vào một sớm một chiều, có lẽ sau mười năm các cô sẽ phát hiện ra, Tiểu Trần và Từ Lập hoàn toàn là hai loại cuộc đời hoàn toàn khác nhau.”
Hoàng Diệu Thường: “Chậc, tôi cảm thấy loại người như Tiểu Trần này sớm muộn cũng lật xe.”
Từ Toa bật cười.
Thực ra cô cũng nghĩ, có nên làm chút thủ đoạn gì không, nhưng rất nhanh, Từ Toa đã tự mình khuyên mình. Bây giờ việc đối ngoại tiêu thụ của nhà xưởng thôn làm này là do Tiểu Trần nắm giữ, nếu như anh ta không ở đó, chỉ sợ mọi người cũng khó xử. Tuy rằng biết anh ta làm vậy rất không đúng, có khả năng sau này cũng sẽ không tốt, thậm chí cả xí nghiệp này đều không tốt. Nhưng ở giai đoạn hiện tại, bản thân Từ Toa không có khả năng đạp đổ bát cơm của người trong thôn.
Nói đến cùng, người trong thôn cũng khổ quá. Người thành phố kiếm tiền vất vả, nhưng người nông thôn kiếm tiền còn vất vả hơn.
Nếu cô không thể về giúp mọi người, vậy quả thực không có lý nào phải làm quá nhiều, Từ Toa không muốn bàn luận đến vấn đề này nữa, mà dứt khoát chuyển đề tài, cô hỏi: “Thổ Cẩu Tử nhà cô làm gì rồi?”
Hoàng Diệu Thường đắc ý: “Thổ Cẩu Tử nhà tôi thật sự lo toan toàn bộ việc trong việc ngoài của gia đình đấy nhé, không phải đám người anh tôi vào thành làm việc sao? Trong nhà là do Thổ Cẩu Tử lo liệu, ruộng đất trong nhà, còn có việc trong nhà ngoài nhà đều là anh ấy lo.”
Từ Toa ngạc nhiên: “Một mình anh ta làm hết á?”
Bọn họ chia ruộng đất đều dựa theo đầu người để chia, nhà bọn họ tưng đây người, nghĩ tới cũng không ít, nếu như đều là một mình Thổ Cẩu Tử làm, có mệt chết cũng không làm xuể được thì phải?
Hoàng Diệu Thường: “Cho nên mới nói anh ấy biết làm việc, tuy rằng không đủ người, nhưng mỗi năm chúng tôi đều sẽ đi tới hợp tác xã nông nghiệp thuê máy móng nông nghiệp về, máy gieo hạt máy đập lúa gì đó, khỏi phải nói, máy móc hóa này tốt thật, thật sự tiện hơn rất nhiều. Một mình Thổ Cẩu Tử làm hết được.”
Cô ta nói: “Đợi năm sau tôi được điều lên công xã, phía bên Thổ Cẩu Tử dự định cho thuê ruộng, bọn tôi cũng không trồng trọt nữa, anh ấy sẽ mở quầy bán đồ ăn vặt ở cửa công xã.”
Từ Toa: “…”
Hoàng Diệu Thường: “Vợ chồng chúng tôi không giống các cô, đọc nhiều sách, con người cũng thông minh, ngược lại chúng tôi sống như vậy, đã cảm thấy rất tốt rồi. Vốn khi còn nhỏ tuổi Thổ Cẩu Tử đã phải lăn lộn, nhưng khi ấy cũng là do đói quá, ăn không được no, hiển nhiên nhìn thấy gì cũng không nhịn được mà nuốt vào bụng. Nhưng bây giờ sống tốt rồi, bản tính của anh ấy cũng không phải một người làm bừa, cô kêu anh ấy theo đám người anh tôi tới lấy hàng rồi mang hàng về bán, anh ấy cũng không làm được, nên chúng tôi như vậy rất tốt. Tôi nghĩ rồi, dù sao nếu tôi thăng chức tiếp đến huyện, chúng tôi cũng sẽ mua nhà ở huyện, anh ấy sẽ mở một quầy hàng nhỏ, nếu tôi có thể thăng chức đến thành phố thì… ha ha.”
Từ Toa: “Cô nghĩ cũng thuận lợi thật đấy.”
Hoàng Diệu Thường trừng mắt: “Con người phải có ước mơ chứ.”
Từ Toa: “Được rồi.”
Ai cũng có ước mơ của riêng mình, Từ Toa cũng không đủ khả năng để quyết định cuộc đời thay người khác.
Hoàng Diệu Thường ngồi ở nhà họ Từ đến xế chiều mới về nhà, lúc này, bác gái Hoàng đã nấu cơm xong, bà ta bảo: “Về rồi hả, ăn cơm thôi.”
Bà ta cũng không đợi Hoàng Diệu Thường ngồi xuống đã lải nhải: “Cô gái nhà họ Từ này đã nhiều năm vậy rồi sao vẫn không thay đổi chút nào nhỉ, vẫn cứ như con gái mới lớn ấy, đẹp thật.”
Hoàng Diệu Thường: “Vậy con không đẹp sao?”
Mẹ Hoàng: “Nói thật, con trông giống như chị cả của con bé ấy, phỏng chừng vài năm nữa, con sẽ trông như mẹ của con bé.”
Lời này khiến Hoàng Diệu Thường tức giận, có ai nói con gái mình như vậy sao? Đây không phải là xem thường người sao?
“Con nào có già như vậy?”
“Vợ con là cô gái đẹp nhất trong thôn.” Ngược lại Thổ Cẩu Tử biết nói lời dễ nghe, anh vừa cười vừa nói: “Tới ăn cơm đi.”
Người một nhà ngồi xuống với nhau, Hoàng Diệu Thường cảm thán: “Thực ra Từ Toa thay đổi rất nhiều.”
“Còn có thể không thay đổi nhiều được sao? Người ta là ông chủ lớn rồi.”
Hoàng Diệu Thường: “Tính cách cũng không thay đổi gì cả, nhưng nhìn việc đã nhìn sâu hơn ngày trước rồi. Trước đây cô ta có biết cái gì đâu. Bọn con đều giống nhau, cho nên có đôi khi ra ngoài kiếm sống thật sự rèn luyện con người rất tốt.”
“Vậy con cũng đi đi.”
“Con không được.” Hoàng Diệu Thường cười hì hì: “Chuyện này vẫn để lại cho anh hai đi, con vẫn nên ở nhà cùng hai ông bà cụ thì hơn.”