Chương 776: Vườn bách thú 3
Vợ của bí thư Chương mua được năm gói mì ăn liền như ý, đau thắt ruột, mì ăn liền bình thường đều là một xu năm một gói, mì ăn liền này tận hai xu lận, bà ta mua năm gói mì đã mất đến một đồng.
Nào có thể không đau lòng cho được?
Cho dù là trong nhà đều là công chức, nhưng đau lòng thì vẫn sẽ đau lòng như vậy.
Trong lòng lại càng nói thầm, sau này vẫn mua kiểu cũ vốn có đó đi, loại này cũng không thể mua tiếp, một túi đắt hơn năm xu lận.
Sao lại khác nhau nhiều như vậy?
Bà ta vội vàng về nhà, vừa vào nhà đã thấy cháu trai nhảy tới: “Bà nội, muốn mì ăn liền.”
“Mua rồi mua rồi, đã đồng ý với cháu, còn có thể không mua được sao?”
Con dâu của bà ta nhìn thấy, lập tức đi lên: “Mẹ, để con giúp mẹ.”
“Không cần, mẹ đi nấu mì cho cháu trai.”
Bà ta vội vàng đi vào bếp, con dâu và cháu trai cũng đi theo cùng, thân là “người quyết định” trong nhà, bà cụ nói: “Hai đứa tránh ra chút.”
Bà ta nhanh nhẹn nấu nước sôi, lần lượt bỏ gói nguyên liệu vào nồi, chỉ là vừa vào nồi, bà ta đã nhìn thấy rõ ràng, đã lập tức hiểu ra một gói mì một xu năm và hai xu tiền khác nhau ở đâu.
Đầu tiên là mì to hơn một vòng, thứ nữa chính là gói nguyên liệu này.
Mì gói một xu năm mà bà ta mua, chỉ có một gói gia vị, nhưng ở đây ngoại trừ một gói gia vị, thì còn có một gói tương nữa. Gói tương vào nước đã cảm giác được trong nổi lên váng dầu, bà cụ lập tức vui vẻ.
Tuy rằng hiện tại mua thịt rẻ hơn, nhưng chẳng nhà ai được đến mức tự do ăn thịt.
Về phần món ăn béo ngậy, lại càng lãng phí.
Chính vì vậy, nước dùng mang theo váng dầu này, đã khiến bà cụ lập tức yêu thích hẳn lên, cảm thấy sâu sắc rằng mì ăn liền này có khả năng càng đáng giá hơn.
Chỉ nói riêng nước dùng, đã có thể làm nước dùng, bỏ mì sợi vào cũng được, mùi vị chắc chắn vẫn còn đó, vừa có dầu vừa bớt nguyên liệu nhà mình, tính như vậy, vẫn rất đáng giá, dù sao, miếng mì cũng lớn.
Nghĩ như vậy, còn có người khác.
Tuy rằng có vài người tiếc mua mì để thử, nhưng cũng là giá cả thật sự không rẻ, nhưng nếu nước dùng mì này đã có thể chan cả cơm, vậy lại khác hẳn. Thế này cũng không cần chuẩn bị đồ ăn.
Thực ra tính như vậy, có khả năng càng thích hợp hơn xào rau, nhưng con người vẫn luôn tìm rất nhiều lý do cho mình.
Cho nên tuy rằng đắt hơn năm xu, nhưng nguồn tiêu thụ mì ăn liền của bọn họ cũng không có gì không tốt.
Xưởng thực phẩm bắt đầu tăng ca.
Loại chuyện lập nghiệp này chính là như vậy, Giang Phong và Từ Toa đều vô cùng thuận lợi. Ngoại trừ vận may của bọn họ khá tốt, cũng có lợi từ việc bọn họ dám ra tay từ sớm, chịu bỏ nhiều tiền làm quảng cáo, chẳng qua chỉ trong một năm, xưởng thực phẩm đã nhanh chóng chiếm giữ quầy chuyên bán đồ ăn vặt ở trung tâm bách hóa lớn. Một vài hợp tác xã tiêu thụ nhỏ, thậm chí là một vài cửa hàng nhỏ, cũng đều bán mì ăn liền nhà bọn họ.
Mà cùng lúc đó, vào năm thứ hai, Đầu Bếp Gấu đã tặng mì ăn liền cho người bạn tốt Nhím Nhỏ của nó, Nhím Nhỏ vui vẻ đã tặng cho nó một túi quà to, là sản phẩm của Sở Thú Rừng, túi quà trái cây khô Nhím Nhỏ.
Muốn nói tới chuyện này, không thể thiếu lại nhắc tới thầy Tưởng của Giang Phong, con trai ông ấy dẫn dắt một nhóm thôn dân lập nghiệp ở Đông Bắc, có điều bọn họ thật sự không thể tính là người biết kinh doanh, vẫn luôn gắng gượng chỉ ở mức bình thường, nói tốt thì thu nhập không bằng một tháng ở những xí nghiệp nhà nước được ba, bốn mươi đồng, nói không tốt, cũng chỉ có thể kiếm mười mấy đồng, nên anh ta cũng ôm lòng học hỏi kinh nghiệm mà tìm tới Giang Phong.
Kết quả lại bị Giang Phong thuyết phục, trực tiếp làm xưởng thay thế của Sở Thú Rừng.
Tuy rằng đồ là của bọn họ, nhưng cho dù là nhãn hiệu hay là tuyên truyền quảng cáo, đều là công ty thống nhất xử lý, hơn nữa bản thân Sở Thú Rừng có giá trị thương hiệu, ở trên phố nghe đồn quảng cáo của bọn họ có giá trên trời. Bọn họ một mình bán đồ ra bên ngoài, trái cây khô hoàn toàn không thể bán lên giá.
Nhưng túi quà trái cây khô Nhím Nhỏ của Sở Thú Rừng đã được điều chỉnh để có cùng phong cách với Đầu Bếp Gấu, ngược lại bán cũng khá tốt, bọn họ vốn là nhà xưởng bình thường, gần như đã lập tức vực dậy. Lúc này dân chúng cũng không hiểu xưởng thay thế gì đó, mọi người chỉ biết, từ lúc bọn họ ký hợp đồng ở bên đó, cuộc sống của bọn họ đã tốt hơn.
Chỉ ngắn ngủi nửa năm, nhà xưởng cũng đã phát triển lên.