Chương 788: Một năm lại một năm nữa 2
Dường như Cổ Đại Mai nghĩ đến gì đó, nhanh chóng hỏi: “Toa Toa này, cháu nói xem cậu mợ có nên mua thêm nhà không? Bây giờ cửa tiệm bên cạnh cậu mợ chuyển nhượng, giá cả vẫn xem như không tồi, mợ có hơi do dự có nên mua hay không.”
Từ Toa: “Nhà đó của bọn họ là tiệm gì?”
Cổ Đại Mai: “Khách sạn.”
Từ Toa: “Cháu cảm thấy cũng được, mua nhà thực ra sẽ không chịu thiệt, mợ xem bây giờ giá nhà ở Thâm Quyến đã như thế nào rồi? Không nói cái khác, chỉ nói công ty bọn cháu mua nhà người cho gia đình, có ai lại không vui? Mợ mua cửa hàng, bản thân không dùng thì cho thuê cũng được.”
Cổ Đại Mai gật đầu: “Đúng đúng đúng.”
Mấy năm trước nhà bọn họ mua nhà, bây giờ đều làm ăn tấn tới.
Nghe lời Từ Toa mở cửa tiệm quần áo, bây giờ cũng kiếm được nhiều hơn trước đây. Tuy rằng thật sự không thể so được mới gia đình như Từ Toa, nhưng ở bên bọn họ, gia đình họ đã được tính là rất có tiền rồi. Phải biết rằng, nhà cô ta có thể liên tiếp mở ba cửa hàng, hai nhà bán quần áo, còn một nhà thì bán đồ ăn.
Bây giờ Từ sơn đều mướn người trông cửa tiệm, anh ta đã là một ông chủ nhỏ chân chính.
Ngay cả cửa nhà bọn họ ở bây giờ cũng xây nhà ở sát cổng, cho ba mẹ của Cổ Đại Mai mở một nhà cửa hàng ăn vặt.
Đừng thấy quầy ăn vặt không lớn, nhưng bởi vì đối diện chính là trường cấp hai, cho nên lợi nhuận vô cùng tốt. Hiện tại cuối cùng hai ông bà cũng được hưởng phúc của con gái.
Mà quầy ăn vặt của nhà Cổ Đại Mai đã phát triển thành khách sạn, có người còn tổ chức hôn lễ ở bên này.
Mấy người ngày trước đi theo Từ Sơn buôn bán, bây giờ cũng tự có cửa hàng riêng của mình, có lẽ không phải giàu có khiếp người, nhưng chắc chắn cũng được tính là người sống khá tốt ở thành phố này.
Từ Toa nghĩ đến từng chuyện này, đều cảm thán nhiều lần, năm đó cậu cô phải ra ruộng làm nông, thật đúng là nhân tài không được trọng dụng.
Không nhìn thấy sao, bây giờ anh ta làm ăn giống như cá gặp nước vậy.
Hơn nữa, Từ Sơn cũng biết dùng người, anh ta liên tiếp mượn sức rất nhiều người, ví dụ như hai cậu họ của Từ Toa, em rể nhà mẹ đẻ của Cổ Đại Mai, còn có em út của Cổ Đại Mai nữa, về phần rất nhiều người thân bên nhà Cổ Đại Mai, vậy mà lại không có ngoại lệ, vẫn luôn qua lại rất tốt, gần như không gây ầm ĩ gì.
Phải nói rằng giữa người quen làm ăn chung, cãi nhau thì dễ, dễ tụ, dễ tan thì khó, nhưng Từ Sơn lại luôn có thể duy trì mối quan hệ tốt với mỗi một người. Điều này không thể không nói, trí tuệ cảm xúc của người này không thấp.
Cũng bởi vì ra ngoài khá sớm, ngược lại mọi người cũng được tính là người ăn được một sọt cua đầu tiên, cho dù chỉ có một cửa tiệm, cũng tốt hơn phần lớn người ở thành phố này.
Từ Sơn: “Nếu chúng ta mua cửa hàng đó, rồi nối thông với cửa hàng bàn đầu, vừa vặn trước đây có người muốn tới mở tiệc cưới vẫn cảm thấy nơi này đủ lớn.”
Cổ Đại Mai: “Ngược lại cũng đúng.”
Cô ta cảm thán: “Những thanh niên trẻ ở xưởng dệt vải này, thật đúng là biết tiêu tiền, khi chúng ta còn trẻ…”
Bà Từ: “Khi con còn trẻ có thể so với hiện tại được sao? Khi đó các con nghèo rớt mồng tơi, còn nữa người ta là công nhân.”
Cổ Đại Mai: “Ngược lại cũng đúng.”
Từ Toa nghĩ đến qua vài năm nữa làn sóng đào thải sẽ ùa tới, bảo: “Thời trẻ qua mau, cho dù là làm nghề gì, đều có thể suy bại hết.”
Từ Sơn gật đầu: “Là có lý này, cho nên bây giờ lợi nhuận không tồi, phải nhanh chóng kiếm tiền, gom chút gia sản cho con cái.”
Từ Toa chỉ cười.
Đang nói chuyện thì nhìn thấy dì Vương ở phòng bếp đi qua, nói: “Thừa bà, có cơm rồi.”
Từ Toa đã quen rồi, ngược lại những người khác đều nổi hết da gà da vịt trên người, cứ cảm thấy gọi ông gọi bà rất kỳ quái. Nhưng mấy dì bảo mẫu trong nhà lại rất quen, bọn họ học được từ hàng xóm. Bảo mẫu của nhà đám người thầy Nghiêm cũng gọi như vậy, bọn họ thường xuyên qua lại nên cũng học theo.
Từ Toa vừa cười vừa bảo: “Đi gọi các bạn nhỏ về ăn cơm thôi.”
Mấy đứa trẻ chạy ào ào trở về, Mộc Mộc thân là anh lớn dẫn mọi người đi rửa tay, sau đó chạy ra ngoài, cậu bé nhìn rồi hỏi: “Ba đâu ạ?”
Từ Toa: “Đang bàn chuyện với anh Lâm Châu trong phòng sách, con đi gọi bọn họ đi.”
“Vâng!”
Thủy thủy hỏi: “Ông ngoại thì sao ạ?”
Từ Toa: “Đi tìm ông Thạch nói chuyện rồi, con đi gọi người nhé?”
Thủy Thủy: “Vâng!”
Mấy đứa trẻ tách ra hành động, Mộc Mộc dẫn hai đứa con ghẻ chạy lạch bạch tới thư phòng, mà Thủy Thủy thì lại ra ngoài, chạy tới nhà hàng xóm.
Thực ra những người như bọn họ đừng thấy không đông, nhưng nếu tập trung lại chẳng qua chỉ vào mấy ngày tết như vậy, còn ngày thường có ai lại không có việc của mình.
Giang Phong vừa đi qua đã ôm Từ Toa, nói: “Trưa nay có gì ngon không?”