Chương 81: Đi họp 3
Ba người ở hội phụ nữ công xã, bốn nhân viên làm việc ở hội phụ nữ công xưởng của công xã, còn lại bảy người là chủ nhiệm hội phụ nữ của các đại đội phía dưới.
Mà người cười khẩy Từ Toa là người của đại đội Phong Thu.
Nghe cách nói này thì cũng không giống chủ nhiệm hội phụ nữ chính thức.
“Hôm nay tôi thấy có một đồng chí mới, vậy thì tôi tự giới thiệu bản thân một chút, tôi là chủ nhiệm của hội phụ nữ công xã Khương Xuân Hoa, chịu trách nhiệm chính công việc về phụ nữ và trẻ em của công xã chúng ta. Đồng chí mới cô tự giới thiệu một chút nhé.” Bà ta nhìn Từ Toa.
Từ Toa tự nhiên phóng khoáng đứng dậy giới thiệu: “Tôi tên Từ Toa, đến từ đại đội Thượng Tiền Tiến, rất vui được làm quen với mọi người.”
Khương Xuân Hoa gật đầu nói: “Tốt lắm, đồng chí Từ Toa nhỏ tuổi hơn các đồng chí khác một chút, song đồng chí Từ Toa từ nhỏ đã sống trong bộ đội nên tôi tin rằng dù cô ấy nhỏ tuổi nhưng làm việc sẽ không thua kém mọi người. Mọi người đừng vì lớn tuổi mà cảm thấy mình kinh nghiệm nhiều hơn người khác, càng không được nói bừa lừa gạt đồng chí nhỏ. Sau này mọi người phải hợp tác chân thành.”
“Vâng, chủ nhiệm chúng tôi không phải dạng người đó.”
“Đúng vậy.”
Mọi người nghe hiểu ý của Khương Xuân Hoa. Bà ta ít nhiều cũng thiên về phía Từ Toa.
Khương Xuân Hoa: “Vậy thì tiếp theo chúng ta nói một chút về đề cương của cuộc họp lần này, lần này chủ yếu là vì quán triệt văn kiện mới của cấp trên gửi xuống, tiến thêm một bước phát triển phụ nữ nông thôn tự cường…”
Cuộc họp này, họp cả một buổi sáng.
Trong chớp mắt, Từ Toa đột nhiên cảm thấy giống như lúc còn đi học, chủ nhiệm lớp đứng trên bục phát biểu.
Chẳng qua Từ Toa vẫn an phận ngồi ở đây, nghe rất nghiêm túc, cũng ghi chép cẩn thận. Nói cho cùng thì đây cũng là công việc của cô mà.
Từ Toa vẫn có ý thức tự giác vấn đề này.
Công sức cả một buổi sáng rất nhanh trôi qua, hội nghị của hội phụ nữ cuối cùng cũng kết thúc rồi, Từ Toa cất sổ đi, cảm thấy may là hội nghị dạng này không có nhiều, nếu không thì làm một buổi sáng như này cảm thấy ngồi thôi, mông cũng chai luôn rồi.
Cho nên thời gian ấy mà, khó mà chuyển từ sung sướng sang cực khổ được.
Hồi đó cô đi học, không phải ngày nào cũng ngồi sao?
Ngừng một đoạn thời gian, con người thế mà đã không quen.
“Từ Toa, lần đầu cháu đến, lại phòng làm việc của cô cho biết chút nhé.” Khương Xuân Hoa thấy Từ Toa thu dọn đồ đạc bèn gọi cô lại.
Từ Toa: “Dạ, được.”
Cô với Khương Xuân Hoa đến phòng làm việc của bà ta, hội phụ nữ ở công xã tổng cộng có hai phòng làm việc, một là phòng của chủ nhiệm Khương Xuân Hoa, phòng kia là phòng của hai người cán sự. Cô gái bím tóc lớn đi theo phía sau Khương Xuân Hoa là trợ lý tên Chu Hân, người còn lại là một cô gái đã kết hôn tên Khương Minh.
Khương Xuân Hoa nói “cho biết” thì thật sự là cho biết, không hề giữ Từ Toa lại, bà ta chỉ cho cô vị trí của phòng làm việc liền đi bận rộn làm việc của mình. Từ Toa thì khoác gùi tre nhỏ, hỏi Chu Hân:
“Đồng chí Chu, cho tôi hỏi chút, phòng làm việc của phó trấn Du ở đâu vậy ạ?”
Chu Hân chẳng mảy may bất ngờ khi Từ Toa muốn tìm phó trấn Du, suy cho cùng ai mà không biết chứ, cái chức chủ nhiệm hội phụ nữ này là do phó trấn Du giành lấy cho Từ Toa. Có điều lý lịch của Từ Toa có thể tranh giành được chức chủ nhiệm hội phụ nữ của thôn cũng không tính là kỳ lạ.
Cô thuộc giai cấp vô cũng tốt, bản thân cô lại tốt nghiệp trung học cơ sở, cũng coi như là trình độ học vấn cao.
Cô ta cười đáp: “Phòng làm việc của phó trấn Du ở lầu ba, tôi dẫn cô đi.”
Từ Toa lập tức nói: “Cảm ơn cô.”
Hai cô gái cùng đi lên lầu, Chu Hân chỉ phòng làm việc cho cô thấy xong bèn đi xuống lầu.
Từ Toa: “Đúng là một đồng chí tốt.”
Từ Toa đến trước phòng làm việc có treo bảng, gõ cửa ‘cộc cộc’, bên trong truyền ra tiếng nói “Mời vào.”
Từ Toa đẩy cửa vào, dáng vẻ ngoan ngoãn: “Xin chào, xin hỏi cô có phải là phó trấn Du không?”
Phó trấn Du chuẩn bị tan làm, còn tưởng có ai tìm bà ấy, ngẩng đầu lên nhìn, chần chừ trong chốc lát nhưng rất nhanh đã nhận ra Từ Toa, nói:
“Cháu là… Từ Toa?”
Từ Toa gật đầu trả lời: “Vâng ạ.”
Cô cười ngọt ngào, núm đồng tiền không lộ rõ, nói: “Hôm nay hội phụ nữ của chúng cháu có cuộc họp, sẵn dịp cháu đến thăm dì luôn.”
Cô gãi đầu nói: “Thật ra cháu nên đến từ lâu rồi, nhưng trước kia cháu còn mụ mị, gần đây mới nguôi ngoai…”
Phó trấn Du hiểu được nói: “Dì biết đứa trẻ như cháu không dễ dàng gì, công việc bên cháu thế nào rồi?
Từ Toa: “Rất tốt, mọi người đều rất hòa thuận.”