Chương 811: Kết cục 6
Giang Phong nắm bàn tay nhỏ trắng nõn của Từ Toa, kéo cô vào lòng mình, nói: “Anh nào có nỡ bắt nạt em đâu, còn nữa, nếu như anh bắt nạt người khác, còn không phải em sẽ tức giận với anh sao?”
Từ Toa: “Anh đáng ghét.”
Cô trở tay ôm Giang Phong, giống như gấu Koala treo trên người anh.
Giang Phong vừa cười vừa nhấn vào mũi cô: “Đây là bộ dáng ghét anh của em đấy hả?”
Từ Toa: “Em không được khẩu thị tâm phi sao?”
Giang Phong cười càng rạng rỡ hơn: “Đương nhiên được!”
Anh đột nhiên ôm ngang người cô lên, Từ Toa hét một tiếng chói tai, Giang Phong bật cười: “Em sợ cái gì, lẽ nào anh còn có thể làm em ngã được sao? Đi, ôm em vào trong phòng rồi nấu trà sữa cho em uống, nhìn mũi em đều lạnh đỏ lên rồi kìa.”
Từ Toa: “Được.”
Tuy rằng không có điện, nhưng bọn họ có thể nhóm lửa, hì hì.
Hơn nữa, còn rất có hương vị khác.
Từ Toa làm nũng, mềm mại nói: “Đây chính là căn cứ bí mật của chúng ta, chỉ có hai chúng ta mà thôi, người khác đều không biết, chúng ta có thể nấu cơm ở bên này, cũng có thể nấu trà sữa, tuy rằng không có điện, nhưng cũng có thể làm được rất nhiều chuyện.”
Trước đây, nơi bọn họ ở cũng không có điện như vậy, còn không phải vẫn sống hay sao?
Giang Phong: “Được.”
Anh nói: “Vậy chúng ta hơi sửa lại một chút, anh sẽ sửa một căn phòng ở tầng một thuộc căn cứ đó của chúng ta, sau đó xây giường đất, thế nào?”
Từ Toa ngạc nhiên: “Anh biết sao?”
Giang Phong: “Anh không biết, nhưng anh có thể học, chúng ta còn có thể sắp xếp củi lửa.”
Từ Toa cười: “Được.”
Hai người nói là làm, rất nhanh đã tách một gian phòng ở tầng một của tòa nhà đấu giá ra, thực ra tầng trên của tòa nhà này có phòng nghỉ, nhưng bởi vì trời lạnh, ngược lại cũng không dùng đến quá nhiều, nhưng bây giờ thì lại khác.
Bọn họ sửa một kho hàng rộng lớn ở tầng một thành phòng, rồi lại tìm không ít gỗ tới, tuy rằng bên ngoài tuyết rơi, nhưng đặt ở trong phòng một khoảng thời gian, ít nhiều cũng từ từ khô lại, lại thêm thành phố trống trải, thứ có thể đốt được cũng nhiều. Ngược lại hoàn toàn không khiến căn phòng lạnh lẽo.
Chẳng qua vì phải thu thập không ít thứ vô dụng để nhóm lửa, nên bọn họ đã áp dụng nguyên tác gần, cẩn thận tìm những thứ vô dụng trong từng nhà, không ngờ vậy mà lại tìm được không ít thứ đáng giá.
Từ Toa cảm thán một cách chân thành: “Em cảm thấy mình không cần cố gắng nữa.”
Giang Phong nhướn mày: “Hửm?”
Từ Toa mang vẻ mặt nghiêm túc: “Thành phố này thực sự tặng cho em quá nhiều thứ.”
Giang Phong vừa cười vừa đáp: “Thành phố đã tặng cho em, và chúng ta cũng tặng lại cho xã hội.”
Từ Toa gật đầu, nói: “Đúng.”
Vài năm trước vợ chồng bọn họ đã lập một quỹ học tập, tuy rằng không lớn, nhưng vẫn luôn vận hành, cũng đã giúp đỡ được không ít người, hơn nữa để tránh phiền phức, bọn họ cũng không tiếp nhận tiền quyên góp từ bên ngoài, mà hoàn toàn dựa vào phí của mình. Chính vì như vậy, tiền quỹ của bọn họ không tính là lớn, nhưng lại khá nổi danh và đáng tin cậy.
Đương nhiên, vợ chồng bọn họ cũng không trông mong và cách nhìn của người khác, làm việc chỉ cần không thẹn với lòng là được.
Nhiều năm như vậy, quỹ của bọn họ đã giúp được rất nhiều bạn nhỏ không thể đi học, đồng thời, cũng giúp đỡ được rất nhiều người xuất ngũ có cơ thể tàn tật, cũng được gọi là vô cùng có cống hiến cho xã hội, thực ra truyền thông đã bao nhiêu lần từng nhắc đến muốn phỏng vấn vợ chồng bọn họ. Nhưng ngược lại đều bị Giang Phong và Từ Toa từ chối hết.
Mấy năm trở lại đây, công ty bọn họ càng làm càng lớn, nhưng con người lại ngày càng khiêm tốn hơn, thậm chí không xuất hiện ở những nơi quá công cộng nhiều cho lắm.
Mà thời đại này, là một thời đại của thời cơ và người có năng lực ra đời, vợ chồng bọn họ không ra mặt, ngược lại dần dần cũng không có quá nhiều người đề cập đến bọn họ nữa. Có điều, tuy rằng hai vợ chồng càng ngày càng khiêm tốn, nhưng vẫn không có người nào không biết, không người nào không hay về tập đoàn Thủy Mộc như cũ.
Ở Thâm Quyến, bọn họ vẫn khá có danh tiếng. Dù sao, đây cũng là công ty tập đoàn mấy chục nghìn người. Trong cả nước, dường như cũng là như vậy.
Ai kêu công y bọn họ chủ yếu là thực phẩm và trang phục chứ.
Tuy rằng không bằng ngành bất động sản sau này, nhưng loại này có liên quan đến dân chúng bình thường, ngược lại càng có danh tiếng hơn một chút, nhưng rất nhanh, mọi người biết về công ty của bọn họ cũng không phải bởi vì quần áo và thực phẩm.
Mà là khu vui chơi.
Giang Phong và Từ Toa thực hiện một suy nghĩ tình cờ có được, ước chừng mất đến hai năm. Dù sao suy nghĩ và hành động thực tế luôn có sự khác biệt. Cũng may, năm sau cũng chính là năm chín mươi, khu vui chơi mộng ảo đầu tiên trong nước đã thuận lại mở cửa.