Chương 816: Phiên ngoại – Những người đó trong thôn, những chuyện này… 2
Bà Từ không tiếp lời này, chỉ hỏi “Cô ta vẫn ổn chứ?”
“Rất tốt ấy chứ, hai năm trước nhà cô ta di dời, nhưng cũng xem là chuyện tốt. Tuy rằng chồng của cô ta không được bình thường cho lắm, nhưng ngược lại con trai thông minh. Học hành giỏi, cũng chịu khó học, rất biết phấn đấu…” Thím cả Hà lập tức bị dẫn dắt đi.
Trước đây mọi người đều nói Trần Quế Hoa gả được cho người tốt, sau này biết đầu óc của chồng cô ta có chút vấn đề. Trong thôn có vài cô gái vẫn luôn ghen tỵ với Trần Quế Hoa thật sự vui mừng hớn hở một trận. Dù sao thân là con gái của đại đội trưởng, cuộc sống của cô ta từ nhỏ đã tốt hơn những người khác. Người khác không thể đi học, nhưng đại đội trưởng lại cho con gái đi, cô ta tốt nghiệp lại càng được ở trong thành phố, gả cho một gia đình không tồi.
Có thể nói, tin tức chồng cô ta có bệnh thật sự khiến rất nhiều người sung sướng trong lòng, chỉ có điều, cũng chỉ có một, hai năm như vậy. Ai kêu, vấn đề của chồng cô ta cũng không lớn chứ, qua lại với người bình thường hoàn toàn không thể nhìn ra được rõ cho lắm. Hơn nữa, người chồng này của cô ta cũng không phải trời sinh, mà là phát sốt mới hỏng, cho nên chỉ có hơi trì độn mà thôi, nhưng được cái thương vợ, cuộc sống của Trần Quế Hoa trải qua thoải mái, cũng trẻ trung hơn những người đồng trang lứa.
Những năm này, xí nghiệp nhà nước không ổn, cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến cô ta. Hơn nữa, rất nhiều cô gái kết hôn đều là so chồng so con, nhưng con nhà cô ta có triển vọng, sau này người ta lại di dời nơi ở…
Tóm lại, vẫn là khiến người ghen tị.
“Trong thôn có không ít cô gái ghen tỵ với cô ta.” Thím Lục cảm thán.
Thím cả Hà cười lạnh, đáp: “Vậy cũng không bằng người ta, vợ chồng người ta ngọt ngào lắm, tôi biết. Cháu tôi ở cùng một tiểu khu với cô em chồng nhà bọn họ, thường xuyên nói tới, cũng biết người ta rất ân ái.”
Bà Từ cười: “Cô gái này có phúc khí.”
“Mắt nhìn tốt, đương nhiên vận khí cũng tốt rồi. Những người có tâm nhãn không tốt đó mới phải chịu báo ứng.” Thím cả Hà nghĩ đến một chuyện, bảo: “Không phải Tiểu Trần là như thế hay sao? Còn không phải nhà xưởng trong thôn bị cậu ta làm cho xong đời sao, bà xem bây giờ cậu ta thế nào? Ha ha.”
Vừa nói đến đây, thím Lục và bà Từ đều có tinh thần cả lên, nhanh chóng nói: “Bà nói xem nào.”
Muốn nói về các tin tức trong thôn, cũng không có người nào linh hoạt hơn thím cả Hà, bà ta vô cùng đắc ý: “Tôi chính là một người biết tuốt.”
Bà Từ: “Bà cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói đi!”
Thím cả Hà: “Tôi nhìn thấy cậu ta ở trong huyện nhé, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, cái chân đó còn không theo kịp tôi cơ! Tóc tai cũng bạc hết rồi, người càng tiều tụy không ra bộ dáng gì hơn. Bà nói xem, cậu ta mới có hơn bốn mươi thôi, mà trông cứ như năm, sáu mươi vậy. Sức khỏe lại càng không bằng chúng ta một chút nào. Khi còn trẻ cầm tiền trong thôn ăn mạnh uống mạnh, nghe nói bây giờ tắc mạch máu não rồi. Vài năm trước còn vì uống nhiều mà xuất huyết dạ dày phải vào viện… bản thân ở trong huyện ăn không ngồi rồi.”
Thím Lục: “Thế còn không phải là đáng kiếp hay sao. Lúc đầu không phải cậu ta lấy trí thức Hồng hay sao? Năm đó trí thức về thành phố, bao nhiêu người đều nói chắc tám phần là trí thức Hồng sẽ bỏ cậu ta. Bà xem các thôn cách mười tám dặm, có bao nhiêu gia đình tan nát. Nhưng ai mà ngờ được trí thức Hồng thật sự không làm thế. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong. Bà nói xem trí thức Hồng cao ngạo lại xinh đẹp, không giống như cô gái có thể ngây người ở nông thôn, nhưng con bé thật sự không tệ. Hai người cũng sống không tệ, nào có ngờ tới được, ngược lại là Tiểu Trần không biết làm người. Nhà xưởng trong thôn, cậu ta xúi tới xúi lui, ép Từ Lập rời đi, sau này đại đội trưởng nghỉ hưu, cậu ta cảm thấy không cần đến đại đội trưởng nữa, lại ép đại đội trưởng đi nốt. Một xí nghiệp trong thôn đang yên lành biến thành nơi cho cậu ta độc đoán, người có tiền rồi, cũng bắt đầu lăng nhăng, tìm đến không ít em gái gội đầu bên ngoài. Sau này tìm được một sinh viên đại học gì đó, nhất định đòi ly hôn, cũng không chia một cắc nào cho vợ cậu ta, bà nói xem đây thật sự chuyện người làm sao?”
Những chuyện này ngược lại bà Từ không biết quá nhiều, dù sao bà cụ cũng ở phía nam nhiều hơn.
“Tên này táng tận lương tâm quá.”
“Ai nói không phải chứ, thật đúng là táng tận lương tâm mà. Ví như cậu ta có chút lương tâm, thì ba đứa con nhà cậu ta có thể đều không theo cậu ta hay sao? Trí thức Hồng dẫn ba đứa con đi rồi, ba đứa trẻ đều hận người làm cha này thấu xương. Con trai cả nhà cậu ta còn nói, cho dù mấy mẹ con nhà bọn họ phải ăn xin, cũng sẽ không tới cửa nhà cậu ta. Cũng vậy, sau này cậu ta già rồi, bệnh rồi cũng đừng trông mong vào bọn họ. Nếu như cậu ta dám tìm đến bọn họ, bọn họ dám bỏ thuốc chuột cho cậu ta chết ngay. Nhưng bà nói xem, không biết có phải là trí thức Hồng vượng phu hay không, mà khi con bé kết hôn với Tiểu Trần, Tiểu Trần sống rất tốt. Bọn họ ly hôn cũng mới một năm, mà Tiểu Trần đã bị người tố cáo là biển thủ tài sản của tập thể, nhiều lần như thế, thật sự điều tra ra không ít chuyện, người vào được ba năm, tiền bị thu không ít, vợ bé cũng chạy luôn. Tôi thấy bây giờ cậu ta cũng không còn mặt mũi nào về thôn nữa.”