Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 821 - Chương 821. Phiên Ngoại – Hồ Hạnh Hoa 3

Chương 821. Phiên ngoại – Hồ Hạnh Hoa 3 Chương 821. Phiên ngoại – Hồ Hạnh Hoa 3

Chương 821: Phiên ngoại – Hồ Hạnh Hoa 3

Cô ta lắc đầu đáp: “Tôi không uống, anh cũng mau làm việc đi, nhân lúc người đông, bán thêm đồ.”

Ông Trương có hơi ngại ngùng, nhưng vẫn ừm một tiếng: “Ừm.”

“Lễ Quốc Khánh đông người thật.” Sạp bánh rán ở đối diện cảm thán. Những người làm ăn nhỏ khác cũng gật đầu theo.

Tuy rằng bây giờ Quốc Khánh vẫn là nghỉ ba ngày, nhưng đã náo nhiệt hơn. Không ít du khách từ bên ngoài tới, rất nhiều người đi Cửu Trại Câu đều trung chuyển ở Thành Đô, hàng ăn vặt của bọn họ ở bên này làm ăn cũng rất tốt.

Hồ Hạnh Hoa nhanh chóng bận việc, trong lòng nóng hổi, tính toán như vậy mấy ngày này có thể bán được bao nhiêu tiền.

“Đây là cái gì vậy? Gà cay? Chúng ta ăn cái này đi.”

“Được đó, lão Từ, lão Từ…”

Hồ Hạnh Hoa mỉm cười, ngẩng đầu, hỏi: “Muốn chọn thêm gì…!”

Cô ta sững sờ, nhìn thấy cô ta, người tới đó cũng sững sờ, sau đó hỏi: “Cô là, cô là Hồ Hạnh Hoa?”

Hồ Hạnh Hoa miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Anh Từ Lập.”

Từ Lập cũng có hơi ngại ngùng, có thế nào anh ta cũng không ngờ đến sẽ gặp Hồ Hạnh Hoa ở nơi này. Thực ra anh ta và Hồ Hạnh Hoa không có qua lại, cũng không quen thân gì. Nhưng trước đây Hồ Hạnh Hoa quá gây chuyện, anh ta phải xử lý rất nhiều lần, cho nên ấn tượng về cô ta quá sâu sắc. Lại thêm người này còn ngồi tù, nên anh ta có thể không nhớ được sao?

Nhưng rất nhanh, anh ta đã hồi phục lại bình thường, nói: “Không ngờ bây giờ cô lại bày hàng ở bên này, cái nào ăn ngon thế? Lấy cho tôi cái đó, vợ ơi!”

Vợ của anh ta rất nhanh đã đi qua, nói: “Ăn cái này đi.”

Đám đàn ông bên cạnh Từ Lập: “Anh quen à.”

Từ Lập: “Đồng hương của tôi.”

Lúc này, vợ Từ Lập cũng nhận ra Hồ Hạnh Hoa, người trong thôn bọn họ cũng không có ấn tượng tốt gì về cô ta, nhưng cho dù là không có ấn tượng tốt đẹp cũng không đến mức phá tiệm ngay trước mặt mọi người, ngược lại bảo: “Chọn nhiều chút, chị Hứa nói miệng không có vị gì, chúng ta mang một ít về.”

Trong lòng Hồ Hạnh Hoa bồn chồn, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cô ta dựa vào tay nghề để kiếm tiền, đã không phải là cô ta của ngày trước nữa. Cho nên cô ta không cần quá cẩn thận, sợ này sợ kia kia. Nhưng cho dù như vậy, tâm lý vẫn khó tránh khỏi có hơi thấp thỏm. Cô ta nghiêm túc nhìn xiên cay trong tay, cảm thấy biểu cảm của mình như có thù hận vì bị bóc lột, cô ta cố gắng muốn cười, nhưng lại không biết mình cười như vậy cứng ngắc đến dọa người.

Từ Lập và vợ anh ta đưa mắt nhìn nhau, nhìn ra được sự lúng túng của cô ta, nhưng bọn họ đều đã đứng ở trong này, nếu đi lại càng lúng túng hơn, nên chỉ có thể nói với người bên cạnh: “Thêm mấy bát thạch nữa, chúng tôi mang đi.”

Hồ Hạnh Hoa nhanh chóng đáp lời, nói: “Anh Trương, bỏ số lẻ nhé, đây là đồng hương của tôi, ở đây tôi cũng lấy rẻ cho bọn họ chút.”

Vợ Từ Lập: “Không cần không cần, cứ bình thường là được.”

Cô ta quan sát Hồ Hạnh Hoa, thấy tay chân cô ta nhanh nhẹn, làm việc nghiêm túc lưu loát, không nhịn được mà hỏi: “Sao cô lại tới bên này?”

Hồ Hạnh Hoa: “Qua tìm một nghề, bên này thích ăn cay, mà tay nghề của tôi cũng được, các cô thì sao? Đây là ra ngoài du lịch sao?”

Vợ Từ Lập: “Đúng vậy, chúng tôi được đơn vị tổ chức cho đi.”

Hồ Hạnh Hoa: “Tôi nghe nói các cô tới Thâm Quyến…”

“Đúng vậy, chúng tôi làm việc ở tập đoàn Thủy Mộc, thoáng cái đã hơn mười năm rồi, thời gian cũng thật nhanh.”

Từ Toa à…

Đã rất lâu rồi Hồ Hạnh Hoa chưa nghe đến cái tên này, bây giờ nghe được, ngược lại có hơi như cách mấy đời, cô ta hỏi: “Cô ấy… vẫn khỏe chứ?”

Chỉ sợ vợ Từ lập không hiểu, cô ta vội vàng bổ sung: “Từ Toa vẫn khỏe chứ?”

“Rất khỏe.”

Trong lúc nói chuyện vài câu, đã chuẩn bị gói hàng xong, ngược lại cũng không có gì để trò chuyện nữa. Đám người Từ Lâm không muốn vạch trần những chuyện nhơ nhớp đó của Hồ Hạnh Hoa, đương nhiên, càng không muốn qua lại với cô ta nhiều, chỉ đơn giản chào hỏi vài câu, mua đồ xong thì đi. Dù sao chỉ là duyên như bèo trôi, e rằng sau này cũng sẽ không gặp lại nữa. Ngược lại Hồ Hạnh Hoa nhìn bóng lưng của bọn họ, có hơi buồn bã.

Ông Trương thấy cô ta thất thần, hỏi: “Sao thế?”

Hồ Hạnh Hoa hít một hơi thật sâu, lắc đầu đáp: “Không sao…”

Sau đó nhìn về phía du khách, nói: “Anh trai, chọn chút gì đi…”

Vất vả bận rộn một ngày, buổi tối Hồ Hạnh Hoa về nhà cũng không đếm tiền như lúc trước, mà lại lật báo ra đọc, trên báo đưa tin về tập đoàn Thủy Mộc. Tờ báo này rất rất nhiều ngày rồi, nhưng cô ta vẫn luôn không dám xem. Đối với người xưa kia, cô ta luôn có một loại thái độ cách xa theo bản năng.

Mặc dù người trên báo cũng như thế.

Nhưng lần này, cô ta lật xem tờ báo, chủ yếu báo đưa tin là quỹ học tập Thủy Mộc, quỹ học tập thành lập mười mấy năm, vẫn luôn được đánh giá tốt, bọn họ không chấp nhận quyên góp từ bên ngoài, mà hoàn toàn là khoản riêng của tập đoàn Thủy Mộc, không biết đã giúp được bao người.

Mà trên báo cũng không tiếc lời tốt đẹp gì về Từ Toa và Giang Phong.

Hồ Hạnh Hoa đọc thật lâu, nhỏ giọng lầm bầm: “Hóa ra cô chưa chết, còn có thể lợi hại như vậy, có thể làm nhiều chuyện tốt như vậy.”

Cô ta nghĩ đến năm đó mình thấy chết không cứu, hoảng sợ nghĩ đến kiếp trước.

Đột nhiên cô ta nghĩ, nếu như mới đầu mình cứu Từ Toa, liệu có phải sẽ không đi đến bước ngày hôm nay không. Nhưng rất nhanh, cô ta lại cười thoải mái, sao lúc này, mình vẫn còn muốn đầu cơ trục lợi nữa chứ?

Thực ra cô ta nên lén vui vẻ. Dù sao người như cô ta còn có thể có thêm một cơ hội nữa, làm sao cô ta có thể không quý trọng được?

Cô ta ngồi tù mười bảy năm, nên hiểu việc quý trọng hơn người khác, mà không phải là lại suy nghĩ lung tung.

Làm người, phải làm đến nơi đến chốn, càng phải quý trọng cuộc sống trước mắt.

Hồ Hạnh Hoa siết chặt nắm tay, nghiêm túc: “Mình sẽ chăm chỉ, rồi sẽ có một ngày, mình cũng sẽ làm rất tốt.”

Cô ta cũng sẽ không sống ngu đần giống như ngày trước.

Cô ta không làm được lợi hại như Từ Toa, nhưng, cô ta cũng có thể cố gắng làm tốt nhất có thể.

Cô ta đọc báo, trên báo không có ảnh của Từ Toa, không biết tại sao, vậy mà Hồ Hạnh Hoa lại không nhớ ra được bộ dáng của cô. Nhưng cái này quan trọng sao? Cũng không quan trọng một chút nào, dù sao đã là hai loại người hoàn toàn khác nhau rồi.

Cô ta chỉ cần tự mình cố gắng sống, mà không cần ngưỡng mộ người khác.

Hồ Hạnh Hoa cười, bắt đầu thu xếp hàng hóa để ngày mai đẩy sạp ra…

Cô ta còn có cơ hội hối cải, cô ta không thể lãng phí cơ hội sống lại được.

Phải cố lên!

Bình Luận (0)
Comment